Ánh trăng như nước, sau khi rời khỏi hoàng cung, bầu không khí nghiêm nghị dần biến mất, gần đây kinh thành đã hủy bỏ lệnh giới nghiêm, đường phố tấp nập, nhộn nhịp.
Phượng Hòa ngồi trên ngựa thong thả tiến về phía trước, nhìn những người bán hàng ven đường, trong mắt hiện lên vài phần tò mò.
Lăng Kiến Triệt thấy nàng nhìn một cặp Đại A Phúc, cảm thấy có chút buồn cười, lắc đầu thở dài: “Đúng là một con tin chưa thấy sự đời.”
Phượng Hòa nhanh chóng thu ánh nhìn lại, hất cằm lên, vẻ mặt lạnh lùng như băng.
Lăng Kiến Triệt không nhịn được cười một tiếng, lấy ra hai đồng tiền, đi đến cạnh quầy hàng mua một cặp Đại A Phúc về, ném vào trong lòng nàng.
Phượng Hòa nhíu mày: “Ta không muốn.”
“Ta có nói là tặng cho ngươi à? Ta bảo ngươi cầm giúp ta, nhớ cẩn thận chút, nếu Đại A Phúc rơi mất ta, sẽ tìm ngươi tính sổ, mất hai đồng của ta đấy.”
Phượng Hòa ngẩn người: “…” Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ!
Nhưng Đại A Phúc thật sự rất dễ thương, tròn tròn, mũm mĩm, một đứa ôm sư tử, một đứa ôm kỳ lân.
Phượng Hòa đưa tay sờ sờ, đôi mắt bất giác cong lên.
Trong mắt Lăng Kiến Triệt cũng ánh lên chút cười, chỉ vào hai Đại A Phúc trong tay nàng: "Đây là Đại Phúc, đây là Đại Hỷ, đều tượng trưng cho sự may mắn.”
Phượng Hòa lặng lẽ ghi nhớ trong lòng, hàng mi dài rủ xuống, làm cho đôi mắt nàng có chút dịu dàng.
Lăng Kiến Triệt dắt ngựa, dẫn nàng đến một quầy hàng ven đường,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuoc-dieu-quy-lang-thuyet-cap-nguyet-luong/2748881/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.