An Nguyệt Quân thấy chăn gấm trên người Diệp Khê Thiến bị tung ra liền đặt khay cháo và thức ăn lên bàn, nhẹ nhàng đến bên đắp lại, không hề để ý tới ánh mắt ngày một lạnh lẽo của nàng.
Đương định xoay người thì hắn bị Diệp Khê Thiến níu lại. Hắn ngồi ghé bên mép giường, hỏi: “Nương tử, sao vậy? Có phải vẫn còn mệt…”
Nương tử…
Đột nhiên giọng An Nguyệt Quân ngưng bặt. Diệp Khê Thiến rút cây kéo trong ống tay áo ra, đôi mắt chẳng chút tình cảm như ngày thường mà chỉ có mê man, rỗng hoác.
Giết hắn đi… Giết hắn…
Đầu óc nàng quẩn quanh câu nói trên.
Nàng giơ cao cây kéo, đâm về phía hắn, lúc mũi kéo chuẩn bị đâm vào lồng ngực hắn thì dừng lại. Nàng sững sờ hỏi: “Vì sao anh không tránh?”
An Nguyệt Quân cười, thật dịu dàng, thật yêu thương, thật thâm tình đáp: “Vì sao phải tránh?”
“Anh không tránh thì sẽ chết.” Diệp Khê Thiến vô cảm trần thuật một sự thật. Nàng nhìn An Nguyệt Quân. Giây phút này, trước mặt nàng, hắn chỉ là kẻ thù!
“Nhưng cuối cùng nàng vẫn đâu có đâm…” Đột nhiên, An Nguyệt Quân không thể thốt nên lời nữa. Tim hắn đau quá. Đau tới tê tâm liệt phế. Đau… Nương tử của hắn không nhận ra hắn. Nương tử của hắn nhìn hắn như kẻ thù. Nương tử của hắn muốn giết hắn. Nương tử của hắn… Nương tử…
Còn gì có thể đau hơn được nữa?
“Nương tử, mạng ta, nếu nàng muốn, ta sẵn sàng giao.” An Nguyệt Quân khe khẽ nói, gương mặt phong hoa tuyệt đại ngập tràn dịu dàng lẫn thâm tình, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-cong-bam-nguoi/2039144/quyen-2-chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.