“Bốp!” Một đấm đánh tới, Diệp Khê Thiến liếc An Nguyệt Quân một cái, lành lạnh bảo: “Nói nhảm, ai chẳng biết anh dùng tay hái, chẳng lẽ anh dùng miệng hái?”
“Nương tử muốn biết à?” Mắt An Nguyệt Quân đen trắng rõ ràng, mắt mở to ngập tràn hồn nhiên ngây thơ, khoé môi gợi lên nụ cười giảo hoạt, dụ dỗ hỏi.
“Anh có nói không?!” Diệp Khê Thiến mất kiên nhẫn, mắt đã nheo lại tràn đầy ý uy hiếp.
“Nương tử, ta rất nhớ nàng.” An Nguyệt Quân làm như không thấy cơn giận dữ của nàng, gương mặt phúng phính cẩn thận tiến tới trước ngực nàng liều mạng cọ cọ làm nũng.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta mới tách ra có mấy canh giờ mà?” Diệp Khê Thiến hồ nghi.
“Xem kìa, xem kìa, nương tử một chút cũng không nhớ ta, một chút cũng không muốn mỗi giờ mỗi khắc cùng ta ở một chỗ.” An Nguyệt Quân ai oán lên án, lông mày thanh tú nhăn lại, gò má đáng yêu tinh xảo dán tại trên người nàng tiếp tục cọ.
Diệp Khê Thiến trầm mặc…
Thật lâu sau đó.
“Anh rốt cuộc có chịu nói không? Đừng có nghĩ lảng sang chuyện khác.” Diệp Khê Thiến mở miệng hỏi dồn, mặc dù khẩu khí hung dữ nhưng trên mặt lại tràn đầy nhu tình.
“Nương tử, trên núi Ngọc Kỳ này vốn có Thu Tâm Thảo.” An Nguyệt Quân liếc kẻ ngồi trên xe lăn kia, trông ánh mắt kỳ dị của y dành cho mình, tay liền lén lút ôm hông nàng khiến mặt y biến sắc. An Nguyệt Quân nở nụ cười đắc ý. A… Nàng là của hắn!
“Vốn có? Làm sao anh biết? Trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-cong-bam-nguoi/2039236/quyen-1-chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.