An Nguyệt Quân ân cần ngồi vào bên cạnh nàng, cười híp mắt hỏi han: “Nương tử, có mệt lắm không? Có muốn phu quân giúp nàng xoa bóp chân không?” 
Diệp Khê Thiến vươn cặp chân ra, vẻ mặt chờ đợi nói: “Được.” 
An Nguyệt Quân mắt yêu mị câu hồn hiện lên vẻ tà ác, nhưng trên mặt vẫn cứ hồn nhiên, môi nhỏ đỏ bừng còn lưu lại phiến nước bọt ướt át, phá lệ hấp dẫn người. 
Diệp Khê Thiến mới nhìn một chút miệng lưỡi đã khô ran, nho nhỏ nói thầm: “Tên này thật đúng là hấp dẫn. Xem ra để anh ta làm ‘phu quân’ của mình cũng không tệ, lại có được phiếu cơm dài hạn.” 
Diệp Khê Thiến nói thầm nhưng An Nguyệt Quân bỏ vào tai không sót chữ nào, trên mặt cười càng rạng rỡ, giọng nói mềm mại cơ hồ có thể tan thành nước, làm nũng nói: “Nương tử… Nương tử… Nương tử…” 
“Làm sao?” 
“Nương tử, y phục của nàng thật kỳ quái nha. Ta thế nào chưa bao giờ thấy qua?” An Nguyệt Quân đang xoa bắp chân nàng, thuận tay sờ sờ quần bò nàng, nghi ngờ hỏi. 
“Bốp!” Diệp Khê Thiến dùng lực đánh tới, mắng: “Đồ háo sắc bại hoại kia! Sờ cái gì đấy?!” 
An Nguyệt Quân nhanh lẹ thu hồi tay lại, nửa ngây thơ nửa tà mị, mắt tràn đầy uỷ khuất, nói: “Nương tử, ta giúp nàng bóp chân mà.” 
“Bóp cái con khỉ! Bóp rồi tiện thể sờ ‘bên trong’ sao?!” Diệp Khê Thiến châm chọc đáp. 
“Nương tử, ta không có sờ nàng nữa.” An Nguyệt Quân nhỏ giọng đáp ứng. “Mặc dù rất muốn.” 
Diệp Khê Thiến mắt nheo lại lộ ra hung quang, tàn 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-cong-bam-nguoi/2039331/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.