Edit: Vân
Nghe thấy tiếng bước chân vội vã ngoài cửa, Nguyễn Tư Ngạn không kịp thu dọn Tình Lam đồ đang giăng trên trường án, chỉ đành vội vàng đẩy sang một bên.
Cốc, cốc, hai tiếng gõ cửa vang lên.
Nguyễn Tư Ngạn lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường, thong thả bước vòng qua bình phong bốn mảnh, mở cửa đón khách.
Người ngoài cửa mặc trường bào tố cẩm đơn giản, tóc cài ngân quan, mày dày như kiếm, mắt hoa đào nghiêm túc, đó là Tề vương Hạ Tuấn.
“Không phải điện hạ nói muốn rời kinh sao?”
Nguyễn Tư Ngạn và hắn ta quen biết nhiều năm, xưa nay không cần quá nhiều phép tắc, cứ thế mời hắn ta vào thư phòng.
Tề vương vén áo rồi ngồi lên khách tọa*: “Đường tỷ lôi ta theo làm khiên chắn thôi! Vừa ra khỏi kinh thành liền chạy thẳng đến tư trạch… Chuyến này tiểu vương tới đây là vì nhận được mật hàm của nữ vương Nhạn tộc, chạy về thương lượng với môn chủ.”
(*) khách tọa: ghế dành cho khách
Nguyễn Tư Ngạn điềm nhiên lấy phu hỏa dẫn than, làm như lơ đãng hỏi: “Chẳng phải điện hạ đã giao người cho bọn họ rồi? Hay có chuyện gì rắc rối?”
“Nói ra rất dài dòng.” Tề vương cười ẩn ý, “Người nọ… có ý tìm chết, nữ vương Nhạn tộc muốn lấy toàn bộ bí mật trong miệng hắn nên cưỡng ép hạ cường dược giảm đau từ thụ bì, tử cận, hoa mạn đà la, lại lấy Sướng tâm phấn từ tay tiểu vương, định mê hoặc ý chí để dụ hắn mở miệng. Nhưng mà tên kia cũng lợi hại lắm, đến thời điểm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-cong-chang-cung-song-lai-sao/1112044/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.