Cái gọi là vô cực, chính là không bờ bến, vô cùng tận, vô hạn, không có cuối cùng, cũng không ảnh!
Đây là một loại kiếm chiêu trọng ý không trọng hình, tùy tâm mà phát, không có dàn khung, không nhận ước thúc.
Bởi vì Lâm Hiên không có tu vi và trước đó cũng không tập luyện kiếm thuật.
Cho nên tư thế hắn đánh ra thoạt nhìn không những chậm chạp mà còn không có uy lực gì.
Nhưng mà đối với mấy người Tuyền Châu thì lại là một cảm giác khác.
"Cha xuất thủ rất chậm, thế nhưng cảm giác thật là lợi hại!"
"Đúng thế, kiếm chiêu của cha và mẫu thân rất không giống nhau!"
"Ta muốn học!"
"Ta cũng vậy!"
Ánh mắt của bốn tiểu nha đầu trở nên sáng lấp lánh.
Lâm Hiên thu hồi trường kiếm, quay người nhìn bốn cô con gái: "Các ngươi có nhìn ra được cái gì không?"
"Ừm!"
Bốn tiểu nha đầu đồng thời gật đầu.
Thiên phú của các nàng vốn rất yêu nghiệt, mặc dù kiếm chiêu của Lâm Hiên nhìn rất là ngu dốt nhưng kiếm ý lại không tầm thường.
Mấy người Tuyền Châu quên đi kiếm chiêu của Lâm Hiên, nhưng lại có thể nhớ kỹ trong lòng kiếm ý mà hắn thể hiện ra.
"Vậy các ngươi thử một chút." Lâm Hiên muốn nhìn thử xem các con gái của mình sẽ lĩnh ngộ được "Vô Cực Kiếm Pháp" đến mức nào.
"Cha, ta tới trước!"
Lão đại Tuyền Châu việc nhân đức không nhường ai đi lên trước.
Nàng hít sâu một hơi, vận chuyển chân nguyên.
Nhắm mắt cảm ngộ kiếm ý trong lòng, hoành không chém ra một kiếm.
Hưu!
Một đạo kiếm quang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-cong-ta-day-khong-muon-bi-ep-cuoi/1897235/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.