"Giang Phi Hạc lão thất phu! Khúc Hàn Vân, Âu Tinh Thần, các ngươi thật là lòng dạ độc ác!"
"Đám khốn kiếp các ngươi cầu đan không thành lại hạ sát thủ như thế, hại đệ tử của ta còn chưa nói, còn cướp đi đan dược và Kim Ô Đỉnh, thù này không đội trời chung!"
Ôn Viễn Tùng nói, không khỏi chảy xuống nước mắt phẫn nộ bi thống.
Ngoài cửa, năm tiểu nha đầu đều trợn mắt nhìn xem cảnh tượng này. Trên mặt Tuyền Châu, Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu có chút bi thương. Mà Đường Dĩnh thì vẻ mặt khổ sở hỏi Lâm Hiên: "Thúc thúc, có phải là cha của ta không thể cứu được nữa rồi hay không?"
Thấy được nước mắt trong mắt nàng sắp tràn ra ngoài, Lâm Hiên vội vàng lắc đầu: "Có cứu!"
Nếu là đứa nhỏ này khóc, mấy người Tuyền Châu cũng sẽ khóc theo, Lâm Hiên cũng không muốn thấy bọn nhỏ khó chịu như thế.
Nhìn thấy Lâm Hiên khẳng định như thế, Đường Dĩnh cố nén khóc lên xúc động, khẽ gật đầu. Thúc thúc là đại nhân vật, ngay cả gia gia cũng phải hành lễ với hắn chắc chắn hắn sẽ có cách!
Sau đó Lâm Hiên đi đến cửa đại điện thản nhiên nói: "Nếu như đồ đã bị cướp đi vậy thì chúng ta đi lấy lại."
Căn cứ Thái Diễn Đan Quyển ghi chép, Kim Ô Đỉnh chính là bảo vật Linh giai thượng phẩm. Huyền Mệnh Tử Mẫu Đan, chỉ có dùng Kim Ô Đỉnh mới có thể luyện chế mà thành. Nếu muốn cứu Đường Thành Kiến, Kim Ô Đỉnh không thiếu được. Mà Lâm Hiên đã đồng ý với Đường Dĩnh ngay trước mặt các cô con gái của mình, vậy thì không thể là một người cha không giữ chữ tín được.
Nhất định phải đi tam đại Kiếm Tông lấy lại đồ!
Ôn Viễn Tùng quay người cung kính cúi đầu: "Làm phiền Đế phu!"
Ý của Đế phu rất rõ ràng, đó chính là hắn cũng muốn đi tam đại Kiếm Tông, như vậy thì không còn gì có thể tốt hơn được.
"Ngươi dẫn đường."
Sau đó Lâm Hiên dẫn theo bọn nhỏ trở lại Ngọc Liễn một lần nữa, dưới sự dẫn dắt của Ôn Viễn Tùng, hoả tốc tiến về Thiên Kiếm Tông.
Rất nhanh. Thiên Kiếm Sơn Mạch chiếm diện tích mười vạn dặm đập vào mi mắt. Thiên Kiếm Sơn Cao nhất ở trung ương nguy nga tráng lệ. Bốn phía xung quanh ngọn núi hồng quang quanh quẩn, giống như có linh khí vô cùng huyền diệu nhấp nhô.
"Đế phu, ngọn núi cao nhất chính là nơi tọa lạc của đại điện của Thiên Kiếm Tông."
Ôn Viễn Tùng chỉ vào Thiên Kiếm Sơn: "Nghe nói bên trên Thiên Kiếm Sơn có một cái viễn cổ kiếm trận thủ hộ..."
Hắn còn chưa có nói xong thì nhìn thấy được cảnh tượng khiến cho mình cả đời khó quên. Chỉ thấy Lâm Hiên ngự không mà đứng, tiện tay lấy ra một thanh trường kiếm, nhắm ngay Thiên Kiếm Sơn bắn ra ngoài.
Trường kiếm vốn rất là bình thường nhưng trong nháy mắt bộc phát ra khí thế xé rách hư không. Hóa thành một đạo ánh lửa chiếu sáng thiên địa, đâm vào hộ sơn đại trận.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.