Thấy Cổ Mù làm thinh, Vương Què gằn giọng :
- Lão Mù, anh nên nhớ nếu Phí gia muốn vượt ngục thì cái đề lao của Phụng Thiên phủ không khi nào giữ người được một ngày, chớ đừng nói giam đến tám năm.
Cổ Mù lựng khựng :
- Như thế... thì làm sao Phí gia lại ra khỏi ngục?
Vương Què cũng lựng khựng luôn :
- Điều đó có lẽ chúng ta...
Cổ Mù chận nói :
- Đừng có nói đến chúng ta, những bộ mặt to nhỏ ở Phụng Thiên phủ mình đều đã biết quá rồi, chúng ta chỉ dám lén lút hối lộ để kéo dài vụ án, họ chỉ làm được tới mức đó thôi, làm được và dám làm đến mức đó thôi, chuyện trợ tù vượt ngục, nhứt là vượt ngục lại có giết quân canh thì nhứt định chúng không khi nào làm được, mình thừa biết không khi nào chúng dám.
Như không muốn cho Vương Què cãi lẽ, Cổ Mù bồi thêm :
- Lão què, anh nên biết bọn chúng là như thế đó, chúng có thể ăn của mình, nhưng chúng vẫn xem mình là kẻ thù, xem mình là tội phạm không thể nào tha được.
Vương Què gặn lại :
- Cứ theo anh nói thì chính Phí gia đã giết người vượt ngục?
Cổ Mù đáp :
- Cái tên Đội trưởng “chó săn” hồi nãy nói rất rõ ràng mà tôi nghĩ cũng có lý, con người chớ đâu phải là sắt đá, tâm tình ai lại không có lúc biến đổi, tám năm về trước khác, tám năm về sau đâu có thể giống y? Nhứt là tám năm giam hãm trong tù ngục.
Vương Què lắc đầu :
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-cuop-lieu-dong/1561560/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.