Tuyết lớn bay lả tả mãi đến tối vẫn không ngừng. Người ta nói tuyết rơi đúng lúc sẽ báo hiệu một năm bội thu, Thẩm Vân Thư cảm thấy trận tuyết này hẳn là một điềm báo tốt lành không gì sánh bằng.
Bà cụ Cố cầm một cuốn sách trên tay, ngồi co ro bên bếp lửa ấm áp lim dim ngủ. Nghe thấy tiếng động ở cửa, bà cụ lập tức tỉnh hẳn. Phùng Viễn Sơn đội gió tuyết vén rèm bước vào, đối diện với đôi mắt sáng ngời có thần của bà cụ.
Giờ đã gần mười giờ, bình thường giờ này bà cụ đã lên giường đi ngủ rồi. Phùng Viễn Sơn không ngờ bà cụ lại quan tâm đến chuyện xem mắt của anh đến mức này, anh vốn nghĩ bà cụ chỉ nhất thời cao hứng.
Phùng Viễn Sơn lên tiếng trước bà cụ: “Bà cũng đừng nghĩ nữa, không thành đâu.”
Bà cụ Cố hỏi: “Sao lại không thành? Con bé không ưng cháu à?”
Phùng Viễn Sơn gật đầu: “Cô ấy mới hơn hai mươi tí, còn trẻ lắm. Cháu gần ba mươi rồi, tuổi tác chênh lệch nhiều quá, ngồi với nhau cũng chẳng có gì để nói.”
Bà cụ Cố không đồng ý: “Mới có năm tuổi, sao gọi là chênh lệch nhiều? Lần đầu gặp mặt không có gì để nói là chuyện bình thường, gặp thêm vài lần nữa là được thôi.”
Phùng Viễn Sơn ngắt lời bà cụ khi thấy bà còn muốn anh đi gặp mặt tiếp: “Không cần gặp lại nữa đâu. Cháu nghĩ rồi, chuyện kết hôn này cứ từ từ đã. Giờ tất cả tiền của cháu đều dồn vào nhà máy, lỡ mà nhà máy không hoạt động được nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-khac-dong-nhat-nguu-giac-bao/2927154/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.