Nạp Lan Tĩnh không biết nên nói gì, nếu có thể bình an sống thì rất tốt, đến lúc đó binh quyền cũng có thể yên tâm giao ra, chỉ là, nàng đột nhiên nghĩ đến Kiếm Thiếu Khang, cái chết của hắn không đơn giản như vậy, trong lòng của nàng cảm giác chuyện này có liên quan đến Vận Ninh, thế nhưng nếu bị Thái Hoàng Thái hậu biết được, sợ sẽ hoài nghi Vận Ninh, Nạp Lan Tĩnh hơi cau mày, cũng không biết lần này rời cung là đúng hay sai, trong lòng của nàng vẫn còn chút hâm mộ Vận Ninh, thời gian ngắn như vậy đã có một đứa bé, nhưng mình, nàng cúi thấp đầu nhìn bụng, có lẽ cả đời này nàng sẽ không thể cảm nhận được cảm giác ý lần nữa!
Khi trở lại cung, Nạp Lan Tĩnh cho người dọn dẹp, trong vương phủ mọi đồ dùng đều có, dọn dẹp cũng chỉ là một ít quần áo thường ngày, đồ trang sức, còn chút đồ quan trọng, Nạp Lan Tĩnh còn phái người thông báo một tiếng cho Thái Hoàng Thái hậu, cũng coi lấy lệ mà thôi!
Một đêm này, Kiếm Thiếu Niệm điên cuồng chưa từng có, giống như muốn nhớ kĩ từng nơi trên người Nạp Lan Tĩnh, khắc sâu vào trong lòng, mỗi lần đưa Nạp Lan Tĩnh lên đỉnh, không nhìn thấy Nạp Lan Tĩnh giống nhau, cho dù Nạp Lan Tĩnh khóc thút thít cầu xin tha thứ hắn cũng không bỏ qua, đến khi Nạp Lan Tĩnh hôn mê bất tỉnh, hắn mới bỏ qua!
Đợi đến khi Nạp Lan Tĩnh tỉnh lại, người bên ngoài đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, Kiếm Thiếu Niệm tươi cười nhìn nàng, trên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-phu-dich-nu/1494647/quyen-4-chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.