Chỉ là một bộ quần áo, rỗng tuếch, Đường Mẫn cố gắng để bản thân bình tĩnh, nhìn kỹ xem có cái dây nào không, nói không chừng chỉ là có người lấy quần áo để chơi diều, ha ha, mình thôi miên.
“Tiểu cô nương, sao thế, không nói gì cả?” Đường Mẫn cảm thấy nhiệt độ xung quanh giảm xuống, có một chút buồn nôn. Bước chân bắt đầu dời về sau, lập tức muốn đi xa.
“Đừng, chờ ta.” Quần áo nâu đen tiếp tục trôi đi, theo sát phía sau, Đường Mẫn lùi ba bước, nó sẽ tiến tới ba bước. Cuối cùng Đường Mẫn không có cách nào, đặt mông ngồi dưới đất ai oán: “Ta không đi, ngươi muốn làm gì thì làm!” Nàng nhắm mắt lại đợi chuyện gì đó xảy ra, không biết vì sao lại đụng phải tên quỷ này, u cảnh chính là vô nghĩa.
Một đôi giày đen xuất hiện trước mặt Đường Mẫn, đi quanh người đang nhắm chặt hai mắt ngồi trên đất, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Mở ra đi, ngươi không chết được đâu.” Lão ca thán trong lòng, lão có đáng sợ thế à!
Chỉ thấy trước mặt có một lão nhân mặc áo nâu đen, rõ ràng chính là vật vừa rồi bay bay trong không trung, mà lúc này, lão nhân đang đứng trước mặt nàng.
Chướng nhãn pháp? Ma thuật? Người cổ đại thích những cái này à?
Đen mặt...
“Tiểu cô nương, đồ ôm trên tay đồ tốt đấy, con vật này rất hiếm. Hỏa diễm hồ, khó được khó được.” Lão nhân vốt chòm râu hoa râm tán thưởng không thôi. Vài chục năm nay không thấy Hỏa Diễm hồ xuất hiện tại Bách Lý sơn trang, ông già
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-phu-ngoc-the/1265781/chuong-65-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.