Lúc Hoắc Thời Anh nói câu cuối cùng lộ ra một thoáng tùy tiện, Ô Thái Lợi ở dưới chân thành cứ gãi đầu gãi tai suốt cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, người vừa mới tới đứng ngay bên cạnh ông ta quay đầu sang hỏi: “Thế nào?”.
Ô Thái Lợi lại gãi gãi đầu, cạo cạo cao răng cuối cùng không nghĩ ra được nguyên do, đành bảo: “Ta cứ có cảm giác không ổn lắm, hình như dễ dàng quá, Hoắc Thời Anh không giống người biết đầu hàng.”
Ông ta vừa nói xong thì bên phía doang trại Lô Long đột nhiên truyền đến một tiếng còi chói tai, tiếng còi ấy là âm thanh trao đổi tin tức của các nhân sĩ Trung Nguyên trên giang hồ, Ô Thái Lợi là tướng lĩnh cấp cao của tộc người Khương quanh năm thay đổi chỗ ở trên thảo nguyên, nên không biết đó là gì, tuy trong lòng có nghi ngờ những không biết nên phản ứng sao cho phải, ông ta và Cống Đông đưa mắt nhìn nhau chẳng nghĩ ra được ý kiến gì hay.
Ở bên này Hoắc Thời Anh ở trên đầu tường thành, Vệ Phóng và sáu vị hộ vệ buộc khăn đỏ đứng ở phía sau lưng nàng đã châm lửa vào mũi tên, đồng loạt bắn về phía chân tường chỗ tòa tháp, dù trải qua trận mưa lớn đêm qua, mái hiên tuy có ướt nhưng chân tường vẫn khô ráo, những thùng dầu gặp lửa lập tức bốc khói đen cuồn cuộn chỗ chân tường.
Sau tiếng còi không lâu bốn bề doanh trại Lô Long chìm trong làn khói đen mù mịt, sắc mặt Ô Thái Lợi bên ngoài thành tái mét, hét toáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-quan-lay-chong-nhieu-luong-tam-nhat/2141349/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.