Bất luận là thủy họa ở Giang Bắc khủng khiếp đến thế nào, đối với người không tận mắt chứng kiến mà nói, thì cũng giống như một câu chuyện trong kịch mà thôi. Ngoài những gia đình có người thân ở vùng gặp nạn thương xót ra, phần lớn mọi người cũng chỉ cảm thán vài câu nói đen đủi. Mưa to cả tháng, mùa màng thất thu, đường thủy bị gián đoạn, ngăn chặn giao thông nam bắc, vật giá ở kinh thành tăng mạnh, mới là việc liên quan thiết thân tới mọi người. Ở trong thôn rất nhiều bàn ăn xuất hiện lá rau dại và vỏ cây, những người ly hương càng lúc càng nhiều.
Dưới chân thiên tử, tình hình vẫn khá tốt, người dân ngoài việc chửi rủa những tên gian thương, còn lại những ngày bình thường cũng tạm qua được.
Còn trong nhà những quý nhân quan lại, thì vẫn ca hát nhảy múa như thường.
Người phiền não nhất, lại là vị ngồi trên ghế rồng.
Trong buổi chiều, bách quan tranh luận việc cứu nạn.
Giám quan: “Thiên tai trước mắt, trăm họ ly tán mất nhà mất cửa, việc cứu nạn không thể chậm trễ!”.
Thượng thư Bộ Hộ: “Không có tiền”.
Công bộ viên ngoại lang: “Sửa chữa đê lớn, không thể chậm trễ!”.
Thượng thư Bộ Hộ: “Không có tiền”.
Cứ người này nói một câu người kia nói một câu, ông ta phải gỡ rối. Kim loan bảo điện, cãi nhau như ngoài đường ngoài chợ vậy.
Hoàng thượng nhìn đống tấu trình trên bàn đòi tiền cứu nạn, an trị nạn dân, thương nhân cùng nhau nâng giá, lưu manh làm loạn, rồi lại nhìn cái vẻ điềm nhiên của thượng thư Bộ Hộ:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-quan-o-tren-ta-o-duoi/2466879/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.