Nhìn khuôn mặt tỷ tỷ, Tô Nhược Tuyết đọc được sự quan tâm cùng lo lắng trong mắt nàng, nội tâm ấm áp, thật tốt, có thể làm lại một lần, gặp lại được người nhà của nàng, hết thảy chính là ông Trời đã ban ân cho nàng, như vậy đã rất tốt rồi, nàng vốn là nên sớm bỏ xuống không cần kéo dài đến bây giờ, hoàn hảo hiện tại, không tính là quá muộn, không phải sao?
”Đại tỷ, muội hiểu, trước kia là muội tùy hứng, hiện tại muội đã nghĩ thông, lần này muội thật sự muốn buông tay.”
Tô Nhược U thấy trên mặt muội muội không có điểm gì sầu khổ, ngược lại có một loại biểu cảm tiêu tan nhẹ nhàng, nàng liền hiểu, lần này, muội muội ngốc của nàng là thật sự buông xuống. Về phần biểu ca nửa năm nay lưu luyến si mê cùng khổ sở muốn bù đắp lại, thực xin lỗi, tha thứ nàng ích kỷ, chỉ cần muội muội của nàng vui vẻ là được, những thứ khác, không quang trọng, không phải sao?
Hai tỷ muội nhìn nhau đều hiểu rõ suy nghĩ trong mắt đối phương, cười một tiếng, tiếng cười phát ra từ nội tâm vui sướng làm cho không khí tẻ nhạt của thiền viện nhiều thêm vài phần tươi sáng.
Ngoài cửa viện, Vương thị sau khi kết thúc buổi lễ Phật lặng yên đứng ở góc đó, không hề nghi ngờ, chuyện hai tỷ muội nói bà cũng nghe được.
Kỳ thật nhiều năm chung đụng, Vương thị rất hiểu tính tình tỷ muội các nàng, theo bà, Tô Nhược Tuyết không thích hợp làm con dâu trưởng của Khương phủ, bà vẫn luôn thấp thỏm, dù sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-quan-sung-the/1994666/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.