Liễu Tích Âm đứng trên boong tàu, quan binh vây quanh bến tàu, đêm mưa u ám, chỉ có mấy cây đuốc sáng trên thuyền.
Diệp Chiêu chậm rãi bước đến gần, nàng bị bóng đêm che khuất cũng dần dần hiện ra.
Sự tình này làm nàng nóng ruột nóng gan, Liễu Tích Âm lẳng lặng nhìn nàng, trong lòng đột nhiên không nhịn được hận ý. Vì sao! Vì sao không thể thả ta đi!
Sắc mặt Diệp Chiêu âm u, vẫy tay cho tất cả thuộc hạ gần đó lui xuống.
"Tây Hạ không kiêng nể gì lại dàn xếp nội ứng vào Đại Tống, biểu muội, ngươi đây là phản quốc sao!"
"Ta chỉ là muốn rời khỏi!"
"Rời khỏi Đại Tống, quay về nơi địch nhân sao?" Diệp Chiêu lạnh lùng hỏi.
"A Chiêu, ngươi nhất định phải để ta hận ngươi sao?" Ngữ khí Liễu Tích Âm đông cứng.
"Ta tình nguyện để ngươi hận ta, cũng không muốn nhìn ngươi sai lại đúc thành đại sai."
Liễu Tích Âm đỏ viền mắt nhìn Diệp Chiêu, này đã hơn một năm, những áp lực trong lòng cùng hận ý rốt cục cũng không thể nuốt xuống được bắt đầu bốc lên.
"Rõ ràng là đã nghị hòa! Rõ ràng là Ô Ân đã đáp ứng là sẽ không xâm phạm Đại Tống!" Trong mắt Liễu Tích Âm mang theo oán hận, "Là ngươi đã hủy hoại tất cả!"
Trong mắt Diệp Chiêu cũng mơ hồ có lệ quang.
"Tây Hạ vương này mấy năm nay mỗi ngày đều luôn sẵn sàng ra trận, lòng lang dạ thú, ngươi tin hắn lại không tin ta sao!"
Thấy Diệp Chiêu ngoan cố không chịu hiểu, Liễu Tích Âm mất đi sức lực tranh cãi, quay đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-quan-tai-thuong-tay-ha-nu-vuong-tu/111450/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.