"Một phương khăn gấm cùng quân biết , hoành cũng là ti đến dựng cũng ti."
[phương: vuông ; ti: tơ]
Một tấm khăn vuông gởi cho chàng, ngang cũng là tơ dọc cũng tơ.
Ngồi trên lưng ngựa, nhìn chiếc khăn gấm trên tay, trong mắt Ô Ân mang theo hàm xúc ý trào phúng.
"Cho dù ngươi là hoành cũng là ti đến dựng cũng ti, thì Diệp Chiêp kia cũng chẳng mảy may hiểu rõ."
Mang theo tín vật tình ý của Liễu Tích Âm, Ô Ân tiến đến tiền tuyến Mạc Bắc phía trước.
Trước mắt là Mạc Bắc, gió cuốn hạt cát tạt vào mặt, không khí nóng rực, khí hậu khô ráo làm sắc mặt Ô Ân kém đi vài phần, liếm liếm đôi môi khô khốc, cuối cùng cũng tới rồi,
"Báo ~ !
Tại quân trướng, Diệp Chiêu đang nhìn bản đồ địa hình.
"Có chuyện gì?"
"Có một nam tử tự xưng là người của Liễu gia ở Sóc Châu thành phái tới."
Diệp Chiêu ngẩng đầu, kinh hỉ nói:
"Là Biểu muội phái người tới! Mau mời đến."
"Vâng."
Binh sĩ hành lễ lui ra.
Quân doanh bên ngoài được vây quanh bởi hai hàng cột một cao một thấp cùng hàng tường gỗ, hai hàng tường gỗ được gác tấm ván gỗ, trên mặt ướt chừng trăm bước thì có một người lính gác. Bên trong doanh trướng thì tương đối, tại doanh trướng xung quanh nơi đóng quân còn có đào mương nước. Toàn bộ quân doanh an tĩnh trang nghiêm, không có người tự ý đi lại hoặc là tán loạn, các binh sĩ tướng lĩnh đều đâu vào đấy, tự làm việc của chính mình. Diệp gia quản quân quả nhiên là trì quân cực nghiêm.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-quan-tai-thuong-tay-ha-nu-vuong-tu/111510/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.