"Còn nữa nghen!" Mặt mày Tiết đại nương hớn hở nói tiếp, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu. “Nha đầu kia còn lén lút hỏi ta ngài thích ăn đồ ăn gì, khẩu vị ra sao, rồi làm cho ngài sáu món ăn ngon rồi, ngài đi nếm thử chút đi. Bảo đảm sau khi ngài nếm xong, nhất định sẽ khen nha đầu này không dứt miệng.” Ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phòng bếp còn có chuyện phải làm, thuộc hạ đi trước đã.”
Cầm theo ngọn đèn, Tiết đại nương biết điều khom người cáo lui. Đông Phương Thú Thiên gật đầu, không giữ bà lại. Sau khi bà đi rồi thì hắn xoay người đi về phía thạch ốc của mình.
Dưới ánh đèn chiếu sáng, vẻ mặt của hắn vẫn nghiêm túc như thường, nhưng bước chân lại nhanh hơn rất nhiều. Không bao lâu sau thì đã tới trước cửa thạch ốc.
Ánh đèn ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu ra ngoài, con ngươi đen sâu thẫm thoáng hiện lên chút ánh sáng, sau đó hắn vén nhanh tấm màn nỉ lên…
Không có người!
Dưới ánh đèn, ngoài trừ một bàn toàn thức ăn đang bốc khói lẫn hương vị thơm ngon ra, trong phòng không hề có người. Mày kiếm khẽ nhếch lên, thân hình cao lớn bỗng dưng chuyển động, ánh mắt sắc bén hướng về phía góc tối kia.
“Aaa!”
Một tiếng kêu nhỏ, một bóng dáng bé bỏng vội vàng co người, rút vào phía sau thạch ốc.
Cho dù không đủ ánh sáng, nhưng Đông Phương Thú Thiên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra, bóng dáng lén la lén lút kia là ai.
“Ra đây!”
Hắn ra lệnh một cách nghiêm khắc, giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-quan-vo-dich/471505/chuong-5-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.