Với bộ dạng thuần khiết vô hại kia, nếu là người khác căn bản sẽ rất tin lí do thoái thác này của anh ta, nhưng Hứa Niệm đã từng chứng kiến bộ mặt thật của anh ta, người này lòng dạ ra sao, không ai có thể rõ hơn cô.
“Vậy vừa rồi là Đường tiên sinh gọi điện cho tôi?”
Giọng điệu châm biếm của cô rất rõ ràng, nhưng Đường Trọng Kiêu dường như không một chút để ý, còn quan tâm cầm túi của Lục Từ đưa tới: “Tôi tưởng là cùng tên mà thôi.”
Đây là ám chỉ tên của cô rất bình thường?
Hứa Niệm hít mạnh một hơi, đoạt lấy túi trong tay anh ta.
Ngón tay thon dài của Đường Trọng Kiêu trơ trọi giữa không trung, anh khẽ cười, tao nhã đút tay vào túi, sau đó còn nói: “Nơi này bắt xe không dễ, để tôi tiễn em.”
Lời này chỉ đổi lấy sự khinh thường của cô, nếu có thể, đời này cô không muốn gặp lại tên hung thủ giết người này, Hứa Niệm bình tĩnh trả lời: “Ở gần anh thêm một giây tôi đều thấy ghê tởm.”
Cô rốt cuộc cũng thành công làm cho đáy mắt người đàn ông đối diện nổi lên một tia gợn sóng, đôi chân mày anh tuấn của Đường Trọng Kiêu bắt đầu chau lại thật sâu, kinh ngạc trước sự thay đổi mấy năm nay của cô.
Nhưng anh ta không biết, sự sắc bén và quả quyết lúc này còn không phải đều do anh ban tặng. Nhớ tới năm đó thảm hại trước mặt anh ta, một phút đồng hồ cô cũng không muốn đợi, đơn giản cảnh cáo anh một câu: “Nếu anh lại tiếp cận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-tu/99483/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.