Anh Ngọc hoang mang quay đầu muốn chạy trở lại. Không được, khó khăn lắm nàng mới có được Mộng Khuê. Tình yêu này mới chính là tình yêu vĩnh cửu mà nàng luôn khao khát. Nàng không thể để mất nàng ấy như vậy được? Nàng không muốn chết...
Anh Ngọc càng chạy, càng chạy lại càng cảm thấy mênh mông vô định không thể phân biệt phương hướng. Nàng khổ sở ôm đầu khóc lóc. Ông trời tại sao lại đối với nàng như vậy? Tại sao lại đoạt đi hạnh phúc của nàng? Tại sao lại từng bước từng bước đều ép nàng và Mộng Khuê, cho đến tận cùng cũng không buông tha khiến hai nàng lâm vào cảnh không thể đối mặt nhau thế này? Đau đớn đến thấu nát tim gan. Anh Ngọc gào lên một tiếng thét ai oán! Nàng hận số mệnh! Nàng hận ông trời. Nàng không cam tâm vận mệnh tàn nhẫn với mình như vậy!...
Đang lúc nàng bàng hoàng bất lực như một vong hồn bị nhốt trong hồ lô chỉ biết gào khóc khổ sở thì chợt nghe một tiếng cười vang động, làm rung chuyển cả khung cảnh xung quanh, làm chính nàng cũng bị lay động suýt nữa thì đứng không vững. Tiếng nói kia vang dội quanh nàng mách bảo:
- Ngươi chỉ là một linh hồn nhỏ nhoi lại dám cãi mệnh, nghịch lại thiên mệnh. Một nữ nhân mà muốn yêu một nữ nhân khác. Ngươi cho rằng ông trời để các người tùy ý qua mặt như vậy sao?
Anh Ngọc sợ hãi, nhìn quanh tìm kiếm xem nơi phát ra tiếng nói là từ đâu. Nàng hoang mang lên tiếng hỏi:
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì? Tại sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-vong-dao-hoa/761762/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.