- Ừm, ý trẫm là muốn ngươi cả đời theo phò trợ cho trẫm. Ngươi đối với việc điều binh am hiểu tường tận. Trẫm bổ nhiệm ngươi làm thống lĩnh cấm vệ quân. Việc an nguy của trẫm và hậu cung, ngươi giúp trẫm an bày cho tốt. Trẫm tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi!
Anh Ngọc vui mừng quá. Thành đế thật sự là minh quân! Vua thế nhưng thật sự chính là muốn trọng dụng nàng. Anh Ngọc mừng muốn rơi nước mắt. Chỉ cần không chạm phải tử huyệt của nàng, không khó dễ nàng với Mộng Khuê thì dù vua bảo nàng làm gì nàng cũng làm. Nhìn nàng xúc động đến hốc mắt cũng đỏ lên, nhịp thở cũng nghèn nghẹn. Không hiểu tại sao, Thành đế chợt có một cảm xúc thương xót kì lạ. Vua vươn tay, định miễn lễ cho nàng đứng lên. Thế nhưng vừa lúc đó, một thái giám từ bên ngoài hớt hãi chạy vào, quì sụp xuống tâu:
- Bẩm hoàng thượng, Dĩ...Dĩ Đức Hầu ở biệt cung treo cổ tự vẫn...đã...đã chết rồi ạ!
Cả Thành đế và Anh Ngọc cùng lúc kinh chấn nhìn thái giám kia. Anh Ngọc cũng biến sắc, không nói nên lời. Lê Duy Minh như thế nào cũng từng có ơn rất lớn với nàng. Nàng chẳng những chưa từng nghĩ báo đáp, còn lấy oán trả ơn khiến Lê Duy Minh lâm vào tử cuộc ngày hôm nay. Nói gì đi chăng nữa, nàng cũng có tội không nhỏ với cái chết của hắn. Anh Ngọc nhìn theo Thành đế, thấy vua hối hả chạy ra ngoài. Nàng cũng vội đứng dậy, chạy theo sau.
Thi thể của Lê Duy Minh được hạ xuống đất. Trong phòng đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-vong-dao-hoa/761769/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.