Lạc Hoa phu nhân nhìn nhi tử của mình. Cách mặt không bao lâu lại trở nên trưởng thành, uy phong vô hạn, khí thế còn hơn hẳn trượng phu của mình trước đây. Nàng nhìn Cầm Thiên đầy sủng nịch tán thưởng. Đứa nhỏ này, thật sự không giống với tuổi chút nào. Nếu y mà không phải do nàng sinh, nàng không thể nào tin y đây chỉ mới mười hai tuổi!
Linh Lan ở kế bên nhìn mẫu tử Cầm Thiên nhìn nhau thân thiết, nàng lại không giấu được đau xót cùng hối hận. Hơn mười hai năm rồi, nàng đã bỏ mặc nữ nhi của mình cho đại ca cùng sư tỉ của mình nuôi dưỡng, bản thân lại một mình lánh đi biệt tăm. Đứa nhỏ ấy lớn lên ắt hẳn rất cô đơn, cũng là sẽ rất xa cách với nàng đi. Thậm chí có khi nào nó lại còn hận nàng đã bỏ mặc nó, đã không yêu thương nó hay không?
Lạc Hoa nhìn sang thấy vẻ ưu tư của sư muội, nàng khẽ vỗ vai nàng an ủi:
- Sư muội đừng lo! A Hoa lớn lên rất xinh đẹp, rất ngoan ngoãn. Tuy rằng có chút tính khí trẻ con và bướng bỉnh, hơn nữa còn cớ hơi ngây thơ một chút nhưng vẫn là một đứa bé tốt. Gặp lại mẫu thân là muội, nó hẳn rất vui mừng!
Lời Lạc Hoa vừa dứt, liền nghe một tiếng kêu kích động thật to:
- Cửu mẫu!
A Hoa lao như cơn gió đến bên Lạc Hoa, ôm chặt lấy bà nức nở khóc:
- Cửu mẫu về thì hay quá! A Hoa còn lo lắng cho người chết mất! Huhu, người đã ở đâu. Tại sao đến bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuong-vong-dao-hoa/761837/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.