Từ rằng:
Ngày ba bữa đêm đêm ngon giấc
Thế đủ rồi đừng ước cao xa
Lăn lưng vào cảnh phồn hoa
Giang Nam phú quý, kiêu xa tột cùng
Rồi đến vận thân vong quốc phá
Lũ cung phi sa ngã bùn dơ
Sao bằng thuở trước Thuấn Ngu
Nhà tranh vách đất, áo thô nước đồng
Được tiếng tốt mà lòng thanh thản
Vui như vậy, vui hẳn gì hơn
Người đời không rõ nguồn cơn
Tham lam ganh tị oán hờn hại nhau
Họa trước mắt biết chưa nào?
Theo điệu "Mãn đình phương"
Trong thiên hạ, sức của sức người có hạn, mà lòng người thì không cùng, nói đến bậc vua chúa, giàu có bốn biển, thì tổn hại đến trăm họ. Nhưng thực ra không cái gì là không lấy từ dân mà có, không việc gì là không do người dân làm ra. Thử cứ xem những lâu đài đền tạ kia, có cái gì là cái không phải tay người dân. Hoàng đế ở trong chốn thâm cung, không thấy rõ chuyện nay dựng lầu, mai dựng điện, nay xây tạ, mai đào hồ, có cung điện lầu các rồi thì lại phải có kỳ trân, dị vật để trang điểm lầu các, điểm xuyết cung điện, những việc này há khác gì việc thổ mộc trên kia, lại cũng phải nhiễu nhương, tàn hại trăm họ.
Giờ nói chuyện hoang dâm của Tùy Dượng Đế ngày càng quá quắt. Ban đầu sai bọn quan thái giám Hứa Đình Phủ mười người, tìm người đẹp trong chín châu, sau nữa là phái Vũ Văn Khải, xây Hiển Nhân cung ở Lạc Dương, tiếp đó là cho Ma Thúc Mưu, Lệnh Hồ Đạt khai thông các sông ngòi, để vua có thể dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-duong-dien-nghia/2524429/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.