Hiện giờ bọn Thanh y đang vây phủ Tử Lăng và Thu Lăng còn lại không đến ba chục người, không kể một toán đã chết và bị thương nằm la liệt trên nền đá ...
Văn Tử Lăng vừa hay được tin đồn bọn đang đột nhập và tấn công tứ phía, lòng chiến đấu của chàng vụt phấn khởi lên dữ dội, lưỡi Túy Tâm Kiếm vung đến đâu, bọn Thanh y đều ngã rạp đến đấy.
Trận chiến từ thế công đột nhiên trở thành thế thủ, bọn U Minh Giáo vừa đánh vừa nom rõ tình thế. U Minh Giáo Chủ với chiếc mắt bị thương, tinh lực mất đi rất nhiều. Sau phút suy nghĩ, bà ta liền hướng về bọn thuộc hạ truyền lệnh:
- Bọn ngươi hãy nghe ta! Xin tạm dừng tay!
Nghe được lệnh của chủ soái, vừa đúng vào tâm trạng chủ bại và thể xác đang mệt nhoài, bọn thuộc hạ lập tức ngưng tay tránh dang ra tứ phía.
Tử Lăng gằn giọng:
- Hiện tại quần hùng đã xâm nhập vào tận sào huyệt, tại hạ khuyến cáo tôn giá nên sớm hồi tâm, lúc này cũng chưa phải là muộn. Phật gia có câu:
"Khổ hải vô biên, hồi đầu là bến", tôn giá nên ăn năn hối cải, con đường thiện lúc nào cũng đầy cỏ đẹp hoa thơm.
U Minh Giáo Chủ cười gằn:
- Hừ! Chiếc mắt chột của bà có thể lành lại được chăng?
Văn Tử Lăng ôn tồn đáp:
- Lưỡng hổ tranh đấu, tắc hữu nhất thương, việc tỷ thí đâu tránh sao cho khỏi cái nạn tử thương, chuyện ấy không thể phiền trách tại hạ được!
U Minh Giáo Chủ nghiến răng ken két:
- Nhãi con!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-tam-kiem/2611317/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.