Lý Thừa Cẩm nhận ra sự lo lắng của cô, khóe mắt anh hơi nhếch lên.
Cô gái này đề phòng anh như đề phòng kẻ trộm, đối xử với gã ngốc kia còn tốt hơn với anh.
"Ai...!ai sợ chứ! Trong hang có thể có độc khí, nếu không thông gió thì vào sẽ chết người, tôi chỉ không muốn chết oan thôi."
Dư Tuế Hoan không chịu thừa nhận rằng cô sợ.
"Không ngờ cô biết cũng nhiều đấy, nhưng nếu trong hang có độc khí, thì đuốc sẽ không cháy được.
Đuốc cháy sáng thế này chứng tỏ trong đó an toàn."
Lý Thừa Cẩm cười nhẹ, cắm hai ngọn đuốc vào khe đá bên cạnh, rồi vươn tay ra để đón Dư Tuế Hoan.
Dư Tuế Hoan nắm lấy tay anh và từ từ bước vào trong hang.
Cô cầm lấy một ngọn đuốc, khi nhìn rõ cảnh tượng bên trong, cô không khỏi kinh ngạc.
Hang động rộng lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, trên vách đá còn có nhiều khe nhỏ để ánh sáng lọt vào.
Ở khu vực rộng nhất bên trong hang, hàng ngàn bao tải được xếp chồng lên nhau, ngay ngắn và gọn gàng.
Dư Tuế Hoan đếm sơ qua cũng phải có hơn ngàn bao tải.
"Đây...!đây là cái gì?"
"Tất cả đều là lương thực, có lúa mì, ngô, đậu nành.
Còn có thứ khác nữa nhưng tôi chưa xem kỹ."
Lý Thừa Cẩm tiến lên, kéo một bao tải để lộ ra những hạt ngô vàng óng bên trong.
"Tại sao lại có nhiều lương thực được cất giấu ở đây như vậy?"
Nhìn số lượng lương thực khổng lồ này, mắt Dư Tuế Hoan sáng lên.
Nếu cô có thể cất tất cả vào không gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-than-khong-gian-cuoi-dai-lao-duoc-ca-nha-cung-chieu/474729/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.