Lâm Hoài lúc này không phải bị cự thú ăn thịt như trong tưởng tượng, trên thực tế chính cậu cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Trên đỉnh đầu sáng trưng 1 mảnh, không giống như mặt trời chói chang thường ngày mà là 1 mảnh ánh sáng màu trắng nhu hòa, đem mọi thứ chiếu sáng như ban ngày.
Dưới chân là 1 mảnh cỏ xanh, hỗn loạn có 1 ít hoa nhỏ không biết tên, chung quanh thưa thớt 1 ít cây bụi dài cùng cây cối, có cây đã ra hoa, có cây đã kết quả to như nắm tay. Trái cây đỏ tươi quyến rũ làm người ta thèm nhỏ dãi.
Gần đó có khối ruộng to như sân bóng, phía trên bùn đất ngăm đen lại có sương mù màu vàng lơ lửng rất kì quái. Bốn phía quanh ruộng lại có lùm cây bao quanh tạo thành hàng rào tự nhiên. 1 căn nhà gỗ nhỏ ngay tại bờ ruộng, xuyên qua cửa sổ rộng mở có thể thấy chiếc giường và cái bàn giản dị.
Xa xa trắng xoá 1 mảnh, trông như mây trôi bốc hơi, cũng không rõ là gì, ngẫu nhiên lại lộ ra 1 góc thanh sơn. Lâm Hoài mở to mắt nhìn, lại cái gì cũng không có. Sơn tuyền ồ ồ chảy xuống, uốn lượn khúc chiết, đầu tiên là phân làm mấy nhánh, sau đó tụ lại thành 1 cái hồ lớn. Mặt hồ không gợn sóng, xanh như phỉ thuý thượng hạng, có chỗ còn nhìn được cả tôm cá bơi qua lại. Xa xa sắc nước càng xanh, nhập vào trong mênh mang rồi biến mất không thấy.
Lâm Hoài nhấc lên 1 vốc nước, nước trong veo, tinh khiết, hơi lạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-than-khong-gian-o-the-gioi-ma-phap/2638985/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.