Nói xong, Frey vươn ngón út ra muốn ngoéo tay.
Lâm Hoài nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Frey tay chân lúng túng. Người như vậy mà cũng có lúc ngây thơ đến độ ngoéo tay làm chứng, lời nói đến bên miệng rốt cục biến thành nụ cười bất đắc dĩ. Lâm Hoài ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Frey, "Anh phải tự chăm lo bản thân cho tử tế, trí nhớ tôi không tốt đâu, nếu anh mà không quay về, cẩn thận tôi quên anh luôn đấy."
Dứt lời, ấn 2 ngón út, in lại ước định.
Frey thuận thế cầm tay Lâm Hoài, cười ôn nhu: "Loại chuyện thiệt thòi này một chút không phù hợp với phong cách của tôi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội này đâu."
"Nhớ rõ những lời anh nói hôm nay đấy." Nói xong lại ẩn ẩn cảm thấy không được tự nhiên, lại không biết nói gì nữa.
Curtis thấy bọn họ vẫn không có xu thế chấm dứt, vội ho một tiếng, "Thời gian không còn nhiều lắm, cánh cung tàn sát mà đột phá được phong ấn sẽ không còn kịp nữa, nắm chặt thời gian."
Lâm Hoài đột nhiên có chút khổ sở, trái tim ê ẩm trướng trướng khổ sở, như là bị một bàn tay to dùng sức xoa nắn.
"Cũng không phải sinh ly tử biệt, thời gian trôi rất nhanh mà, có lẽ mười ngày nửa tháng sau tôi đã về rồi." Frey nói xong, chậm rãi buông tay ra.
Lâm Hoài dùng sức gật đầu, lui về phía sau nửa bước nhìn về phía Curtis, "Không thành vấn đề, tôi chuẩn bị tốt rồi."
Curtis tay điểm hư không, một ánh sáng màu lam nhạt dừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-than-khong-gian-o-the-gioi-ma-phap/2639032/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.