Dịch Văn Trạch không lên tiếng, cô cũng chỉ có thể đứng dựa vào cánh cửa chờ đợi.
Khác với ánh sáng rực rỡ chói lòa trong phòng tiệc, ánh sáng nơi này hơi mờ mờ. Màu trắng nhạt khiến cho bầu không khí chợt trở nên trong trẻo nhưng buốt lạnh.
Giai Hòa bỗng nhiên nhớ tới lúc học Đại học, Kiều Kiều vì muốn gặp Vương Lực Hoành, nửa đêm nửa hôm đi đến sân bay đón cùng mấy phóng viên, trở về lại than dài thở ngắn bảo, nếu mà thấy được người thật rồi, thì ngay cả việc chính mình thích ảnh nhiều năm cũng không dám nói. Khi đó bản thân cô còn chọc Kiều Kiều, người trước mặt mình cũng không phải là thần tượng mình yêu mến. Xem ra, người nổi tiếng vẫn thích hợp hơn khi tiếp xúc trên tivi hoặc Internet…
Điện thoại trong túi quần lại rung lên, cô lấy tay đè lại. Qua được một lát, dường như Dịch Văn Trạch cũng nghe được âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên câu hỏi, vẫn lịch sự như trước.
Cô lôi di động ra, bên kia vẫn là giọng Kiều Kiều, nôn nóng: “Tìm được người chưa đó?”
Giai Hòa thấp giọng nói: “Tìm được rồi, ở bên cạnh em đây.”
Hiển nhiên, Kiều Kiều bên kia đã không chịu nổi nữa: “Quên đi, xuống dưới bằng thang máy, xe ở cửa khách sạn.”
Giai Hòa ừ, nhìn về phía anh: “Xe đã ở dưới lầu.”
Anh dụi thuốc lá, đến gần Giai Hòa: “Cũng phải mất mấy giờ trên đường, có cần mang theo chút đồ ăn hay không?”
Ngữ khí là hỏi, lại thay cô mở cửa trước.
Giai Hòa nghi hoặc nhìn anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-tien-phong-hoa/1316418/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.