Lạc Tự Tuý kinh ngạc. Người trước mắt thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, môi hồng răng trắng, tuấn mỹ phi thường, một đôi mắt hoa đào tràn ngập ý cười. Vừa quen mắt vừa xa lạ.
Thấy hắn không nhận ra, thiếu niên than thở, nhắm mắt rồi lại mở ra.
Hai mắt hai đồng tử, giống thần không phải thần, giống yêu chẳng phải yêu, so với khí tức vừa nãy hoàn toàn khác hẳn.
“Trọng Mộc…”
Trọng Mộc cười đến hoa đào bay loạn: “Nhận ra rồi.”
Lạc Tự Tuý giờ mới nghĩ đến, Đế Vô Cực mời Trọng Mộc tới hỗ trợ từ lâu, tất nhiên y phải ở Giác Ngâm. Nhưng Đế Vô Cực không nhắc, hắn cũng quên mất. Mà lúc trước đồng hành với Trọng Mộc đều là hình dáng bé trai năm tuổi, hắn đã quen với bộ dạng đó, giờ gặp phong cách thiếu niên này đúng là chịu không được.
Đế Vô Cực trừng mắt: “Hắn chỉ nhớ được bộ dạng vốn có của ngươi.”
Nụ cười trên mặt Trọng Mộc biến mất, lạnh lùng đáp: “Ai không có lúc tuổi nhỏ?”
Lạc Tự Tuý cười khổ trong lòng. Hắn còn cho là tình cảm của bọn họ đã khá hơn rồi, hôm nay gặp được mới biết trước giờ chẳng khác gì. Nhân lúc xung đột còn chưa đến mức uy hiếp tính mạng, hắn chen lời: “Những đồ cúng tế này đều là đồ hiếm thấy sao?”
Trọng Mộc quay đầu lại, cười khanh khách: “Người thời xưa dùng để thờ cúng, bây giờ muốn mua cũng không tìm ra.”
Đã là bảo vật, mới một thỏi bạc đã đem người ta đuổi đi rồi, hình như không hợp tình hợp lý cho lắm. Lạc Tự
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuy-truong-sinh/1168586/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.