Từ xưa Việt Châu vì sản xuất sứ men xanh mà phát triển thành một trấn náo nhiệt, phố phường tiểu dân cùng thương nhân giàu có thường xuyên qua lại với nhau, hình thành một cảnh tượng hoà thuận vui vẻ an khang.
Hôm nay thành Việt Châu cũng là một mảnh an bình, trừ bỏ ──
“Ai nha! Cây đủ đủ của ta…… Là ai? Là ai làm?” Ngoài thành Việt Châu yên bình, vào lúc chạng vạng đột nhiên từ trong căn nhà trúc cũ kỹ, truyền ra một trận mắng thảm thiết,“Lại là ngươi ! Đồ dã nha đầu chết tiệt.”
Theo tiếng chữi bậy, là một nữ tử nhỏ xinh cầm một cây búa, vội vàng tử trong rào trúc chạy ra.
“Ngươi nha đầu chết tiệt kia, đừng chạy!”
Nghe được âm thanh phía sau, nữ tử chạy càng nhanh hơn, bất quá nàng còn không quên quay đầu đối với đại thẩm béo đang truy đuổi ở phía nói:“Trần đại nương, ngươi đừng tức giận như vậy! Ta là có lòng tốt hỗ trợ, thực sự chính là muốn giúp, ngươi bộ dạng này thật sự là chó cắn Lã Động Tân.”
Trần đại nương nghe xong thiếu chút hai mắt khẽ lật ngất xỉu, nghĩ rằng làm láng giềng với Đường gia thật đúng là xui xẻo đến cực điểm, bà cố hết sức lôi đôi chân béo đuổi theo.
“Đừng chạy!” Bà gọi như sắp tắt thở,“Ngươi đứng lại đó cho ta! Có nghe hay không?” Trần đại nương mở to mồm thở phì phò,“Đừng chạy !”
Nàng Đường Đức Trinh cũng không phải đồ ngốc, muốn nàng đừng chạy?! Nàng mới không ngốc như vậy, chỉ cần dừng lại, sẽ không thể thiếu bị mắng , cho nên muốn nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyen-phu/2316088/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.