Vương Thánh Thủ, Lý Thanh Nham nghe thấy câu này thì đồng loạt biến sắc.
Hai người đều từng trải qua mưa gió cuộc đời. Trái tim đã rất vừng vàng, gặp vấn để thì càng thêm tỉnh táo xử lý.
Sự bồng bột của thời thanh niên trong họ đã bị thời gian đông lạnh.
Nhưng khi nghe Triệu Lâm nói những lời này, dù là Vương Thánh Thủ hay Lý Thanh Nham thì đều cảm thấy cơ thể hừng. hực nóng bừng.
“Có người ôm củi vì mọi người thì không thể để đối phương chết lạnh trong mùa đông buốt giá*...”, Vương Thánh Thủ rũ mắt, miệng lẩm bẩm.
*câu này xuất phát từ câu thơ của Lỗ Tấn, ý nói không thể để người đã hi sinh vì mọi người gặp cảnh hiểm nguy, không thể để người ta buồn lòng thất vọng.
Lý Thanh Nham lại suy tư kỹ càng.
Bàn tay có chút nhăn nheo của Vương Thánh Thủ đã hơi run rẩy, nhưng ông ấy vẫn cố giữ sự bình tĩnh, cầm ly nước, nhấp ngụm trà, hỏi Triệu Lâm: “Đây là câu do cậu nghĩ ra à?”
Lý Thanh Nham cũng nhìn sang.
Triệu Lâm cười khổ: đọc trên sách, vừa rồi nghe ông nói thì thấy tình huống của ông cụ Trần rất hợp với câu nói
Vương Thánh Thủ gật đầu: “Những lời này nói hay
“Rất hay!", Lý Thanh Nham xen vào, cũng đồng ý.
Trên mặt Triệu Lâm lộ vẻ do dự, trong lòng anh đang khá rối rắm.
“Nhà họ Trần cũng đã bị ép tới bước đường cùng, nếu họ liên lạc được với người thời thơ ấu “Bán Tiên” của ông cụ thì sẽ không mời người ngoài như chúng ta tới giúp làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-dai-long-y/1086696/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.