Chương 22: Thu lãi
“A!?” Nghe lời nói của Thấm Nhạc, ông lão run rây, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ kỉnh ngạc.
Cuối cùng ông cũng hiểu tại sao đại thiếu gia lại cung kính như thế.
Chỉ với một người, đặt ở biên giới đã đủ khiến đạo chích xung quanh có tật giật mình, vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Chỉ với một thanh huyết ảnh đao, vừa động liền có thể khiến xác chết nằm la liệt, máu chảy thành sông.
Đối mặt với một người như vậy, chỉ sợ không có được mấy người là không khom lưng cúi đầu!
“Cái mạng này của Thẩm Nhạc tôi cũng là được Lăng thiếu cứu về, nếu không có anh ấy thì tôi đã sớm chỉ còn lại nấm mộ rồi!1′ Thẩm Nhạc tiếp tục bổ sung.
“Tính cả thành tựu và tài phú của tôi hôm nay, cũng là công lao của Lăng thiếu!”
“Có thể nói, ân tình của Lăng thiếu đối với tôi nặng như đấng sinh thành!”
Lúc nói chuyện, trong mắt hắn hiện lên vẻ cảm kích và kính sợ sâu sắc.
“Tôi đã hiểu!” Trong mắt ông lão cũng hiện lên sự kính sợ.
Ting! Ting!
Cùng lúc đó, trong chiếc Land Rover, âm thanh báo có tin nhắn trên điện thoại Lục Nguyệt vang lên.
‘Thống Soái, Phán Quan đã tìm được tung tích của ba tên thiếu gia kia!” Sau khi đọc xong nội dung tin nhắn, anh ta lên tiếng.
“Rất tốt! Vậy thì đỉ gặp bọn họ đi!” Trong con ngươi Lăng Hạo hiện lên sát ý lạnh lùng.
Brừm!
Lục Nguyệt đạp ga, chiếc Land Rover lao vút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-dia-chien-long/1882003/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.