Chương 4: Tự trách vô tận
“Thật sự muốn làm gì cũng được sao?” Tô Minh Đào cười xấu xa.
“Thật… Thật sự…” Tân Vũ Hân run giọng đáp lại.
“Ha ha, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Tôn Minh Đào cười lạnh một tiếng, sau đó giọng trầm xuống.
“Muốn tôi giúp cô tìm đứa con hoang kia cũng không phải là không thể, có hai điều kiện!”
“Thứ nhất, lập tức ngồi cạnh tôi, cho tôi chút ngon ngọt.”
“Thứ hai, sau khỉ giúp cô tìm được đứa con hoang kia, cô phải vô điều kiện đi theo tôi một tháng, khi nào tôi gọi liền phải đến!”
“Tôi… Tôi đồng ý…” Tần Vũ Hân nghiến răng nghỉêh lợi gật đầu.
‘Vậy còn không mau lại đây!” Tôn Minh Đào vỗ vỗ ghế trống bên cạnh: “Trước tiên đến xoa bóp cho tôi!”
“Làm cho tôi thoải mái, tôi sẽ lập tức gọi điện cho người tìm đứa con hoang kia!”
“Hi vọng anh giữ lời…” Tần Vũ Hân hít sâu một hơi, đứng dậy đi tới ngồi bên cạnh Tôn
Minh Đào.
“Lại đây!” Trước khi Tần Vũ Hân còn chưa kịp ngồi xuống hoàn toàn, Tôn Minh Đào đã kéo cô vào lòng.
Ầm!
Đúng lúc này, cánh cửa phòng khách sạn nổ tung như tờ giấy, dăm gỗ bay khắp trời.
Sau đó, bóng dáng Lăng Hạo xuất hiện ở cửa phòng, ánh mắt lạnh lùng, lửa giận ngập trời, anh không nói một lời mà nhìn chằm chằm hai người trên ghế sofa.
“A…” Tần Vũ Hân phản ứng lại, kêu lên, thoát khỏi vòng tay của Tôn Minh Đào.
“Aỉ dám phá hỏng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-dia-chien-long/1882025/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.