Ôn Như Ý ra ngoài làm việc vô tình gặp được một màn này, lúc bà ta nhận ra chàng trai đang ôm người kia là Giang Trì Chu thì còn có hơi không thể tin được.
Cô gái trong lồng ngực kia tựa như là người từng được con gái nhắc tới, hàng xóm của Giang Trì Chu, hai người là thanh mai trúc mã, quan hệ không giống tầm thường.
Nhưng quan hệ bạn bè có tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không nên gần gũi như vậy, trừ phi……
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Ôn Như Ý nhíu mày, nhanh chóng mở khóa điện thoại, liên tục chụp mấy tấm ảnh.
Ăn vạ trong cái ôm ấp ấm áp, bóng ma bị chích cuối cùng cũng tan đi, cảm giác bả vai cũng không đau đớn đến thế, Nhan Hi mới dò đầu ra, “ Chu Chu.”
“Ừm.” Mắt Giang Trì Chu nhìn về phía trước, nhẹ giọng đáp rồi tiếp tục đi về phía trước, sức nặng chịu trên người cũng không ảnh hưởng đến nhịp bước của anh.
“ Em cảm thấy bệnh cảm của em ngày mai sẽ khỏi.” Cánh tay Nhan Hi đặt trên vai anh, cánh tay uốn lượn vòng quanh, mặc dù thân thể treo lơ lửng giữa trời không nhìn thấy con đường phía sau nhưng vẫn sẽ không cảm thấy sợ hãi như cũ.
Thói quen thật là một thứ đáng sợ, vốn dĩ bị ôm một chút cũng sẽ cảm thấy thân thể cứng đờ, hiện tại lại…… tùy ý như vậy.
“ Như vậy là tốt nhất.” Anh nghiêm túc nghe Nhan Hi nói mỗi một câu, hơn nữa đưa ra câu trả lời tương ứng.
“ Bây giờ em không đau.” Tiếng khóc khụt khịt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-doi-rung-dong/2429463/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.