Sự bất bình tức giận tích tụ trong lồng ngực, cô vẫn luôn khóc, nước mắt rơi xuống cứ như vỡ hạt châu, lau không sạch sẽ, dường như muốn thay anh giải bày hết ra ngoài sự ấm ức mà anh không thể biểu lộ.
“ Bọn họ đều là người xấu, anh đừng nghe bọn họ.” Nhan Hi khụt khịt không ngừng, ngón tay nắm chặt lấy quần áo Giang Trì Chu vò thành nếp nhăn.
“ Được .” Không nghe bọn họ.
“Đi nơi nào cũng có thể, ở tại thành phố C cũng có thể……” Nói một nửa, cô nhịn không được khụt khịt vài tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở tiếp tục an ủi, “ Anh cũng đừng buồn, em sẽ bên cạnh anh.”
Giang Trì Chu vẫn luôn xin lỗi cô, cho rằng thất hẹn là lỗi của mình, thật ra cô hoàn toàn không thèm để ý cái này.
Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới tương lai sẽ đến thành phố kia, là bởi vì anh mới có thể bắt đầu suy nghĩ.
Cô cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Giang Trì Chu lúc trước, quan trọng nhất không phải là đi nơi nào mà là ở bên ai.
Giang Trì Chu nhẹ nhàng vỗ lưng cô, gục đầu, cằm để nơi đầu vai cô, giờ khắc này, anh mới cảm nhận được rõ ràng, cảm giác có người làm bạn thật tốt.
Anh cho rằng anh cầnbình tĩnh, cũng không muốn thấy cha mẹ lo lắng phát sầu vì anh, cho nên giấu mình ở chỗ này, cũng không chịu nói cho Nhan Hi vị trí của anh.
Nhưng cô tự mình tìm tới.
Gục đầu vào lòng anh, quấn lấy anh, thay anh tủi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-doi-rung-dong/2429472/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.