Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo bướng bỉnh của thiếu niên, Thanh Tuyết càng nhíu mày chặt hơn, trong lòng thầm nghĩ.
“Chẳng lẽ Dương Thanh có thù oán gì đó với Thanh Vân tông?”
“Vì sao nhắc đến Thanh Vân tông hắn lại có phản ứng lớn như vậy?”
Thấy Dương Phàm không muốn nhắc đến chuyện Thanh Vân tông, Thanh Tuyết cũng không nói tiếp nữa.
Nàng ta vừa lật lòng bàn tay một cái, trong tay lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm và một bộ áo giáp.
“Hai thứ này đều là linh khí cấp Huyền, hơn nữa Thanh Long giáp này sẽ giúp ích được cho người rất nhiều vào lúc này.”
“Có nó phòng thân, sau này việc rèn luyện của ngươi ở núi Thanh Vân sẽ an toàn hơn nhiều.”
Nhìn hai món linh khí cấp Huyền được Thanh Tuyết đưa đến, trong lòng Dương Phàm vô cùng vui mừng.
Hắn không từ chối, cũng không có lý do gì để từ chối.
Dương Phàm cũng không nói lời cảm tạ, bởi vì giữa hắn và Thanh Tuyết không cần phải như thế này nữa.
Nhìn thấy Dương Phàm dứt khoát cất hai món vật phẩm đó, trên mặt Thanh Tuyết cũng lộ ra nụ cười khó có thể che giấu được.
Lúc này, Dương Phàm chậm rãi lấy một viên ngọc bội ở trong người ra.
Viên ngọc bội này có màu xanh biếc, phía trước còn khắc một chữ Dương thật lớn.
Dương Phàm nói.
“Đây là thứ ta đã đeo trên người từ khi mới sinh ra, là vật duy nhất mẫu thân để lại cho ta.”
“Hôm nay ta tặng nó cho ngươi!”
Nhìn miếng ngọc bội Dương Phàm đưa tới, Thanh Tuyết cũng chậm rãi vươn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-kiem-pha-thien/860380/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.