Bây giờ anh có thể giết em, thần không biết quỷ không hay, em tin không? 
Hôm sau là ngày nghỉ, Như Phi và Vị Hi đem theo hành lí đơn giản chuyển tới căn nhà mái bằng cũ nát vùng ngoại ô sát chân núi. Căn nhà này do Trì Mạch mượn của một người bạn, do bà anh ta để lại, cũng coi như sản nghiệp tổ tiên. Dân cư xung quanh khá ít, một nấm mộ gồ lên trên núi, ẩn trong bụi cây, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ. 
“Trì Mạch có nói vì sao chúng ta phải chuyển nhà không?”. Vị Hi đặt đồ xuống dùng ngôn ngữ kí hiệu hỏi Như Phi. 
Như Phi vừa phủi giường vừa nói: “Phụ nữ khu đèn đỏ nên biết khi nào hỏi, khi nào im miệng. Mình nghĩ, bây giờ nên là lúc chúng ta ngậm miệng, lặng lẽ ủng hộ anh ấy. Cậu nói đúng không?” 
Vị Hi cười cười, không hỏi thêm nữa. Hai người thu dọn đồ đạc xong cũng mệt vã mồ hôi. 
Như Phi nói: “Cậu đói không? Mình đi mua chút đồ ăn, chắc phải một lát nữa anh ấy mới về”. 
“Anh ấy sẽ không có chuyện gì chứ?”. 
“Chỉ tìm bạn mượn chút tiền, sẽ không có chuyện đâu, cậu yên tâm đi ’. 
Khi Như Phi sắp đi, lại kiểm tra khóa cửa một lần nữa mới rời khỏi đó. Cô đi rất nhanh, luôn cảm thấy có người theo sau. Dừng lại quay đầu nhìn, không thấy một người nào khả nghi. 
Đúng là thần hồn nát thần tính. 
Nơi này hoang liêu bí mật như vậy, Nguyễn Thiệu Nam không thể tìm thấy nhanh chóng thế. Nhưng Như Phi không thề không nghi ngờ, nếu 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-khuynh-thanh/1030176/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.