Anh khẽ gọi tên cô, mỗi lần chìm vào trong cô đều kích động mạnh mẽ. Cô quấn hai chân quanh eo anh, nghênh đón tiết tấu cùa anh, giống như dâng lên đồ cúng tế màu sắc sinh động, hương thơm ngào ngạt.
Khi Trì Mạch nhặt được Vị Hi trên đường, cô giống như âm hồn đi lang thang. Trì Mạch ban đầu tưởng mình nhìn lầm, lúc này, Vị Hi nên thi ở trường chứ?
Cho tới khi cô đừng lại ở trạm xe, ngẩng đầu, mơ màng nhìn biển báo. Trì Mạch mới có thể khẳng định, đó chính là cô.
Trì Mạch dừng xe máy bên đường, xuống xe kéo cô.
“Vị Hi, chẳng phải em đang thi ư? Đứng ở đây làm gì?”.
Vị Hi ngơ ngẩn nhìn anh, một phút sau mới nhận ra anh là ai, nước mắt tuôn như mưa, lắp bắp nói: “Anh có thể đưa em tới Tây Sơn không... Em không tìm được xe bus đến đó... Taxi đắt quá, em... trên người em không mang nhiều tiền thế”.
Chùa Tây Phương, Tây Sơn. Nơi yên tĩnh linh thiêng nhất thành phố này, loáng thoáng tiếng tụng kinh, con đường nhỏ quanh co dẫn đến chốn thâm sâu tĩnh lặng.
Tương truyền, ngôi chùa này từ trên xuống dưới tổng cộng có chín trăm chín mươi chín bậc thềm.
Tương truyền, chỉ cần thiện nam tín nữ muốn đến chiêm ngưỡng, có thể một bước đi một dập đầu leo hết những bậc thang này thì tất cả điều ước sẽ thành sự thật.
Vị Hi đứng trước bậc thềm trải đầy rêu xanh, ngẩng lên nhìn ngôi chùa cổ xa xôi trên cao.
Cô chưa từng tin vào quỷ thần, lúc này lại muốn quỳ lạy thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-khuynh-thanh/1030211/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.