Hai năm sau
Tân hoàng đăng cơ, dân chúng vui sướng, khắp nơi ăn mừng.
Sau khi hoàn thành đại điển kế vị, hoàng thượng mang theo quốc sư tới bên hồ trong tẩm cung.
Trăng sáng treo cao, nguyệt quang như nước.
Nhưng so với tiểu nhân nhi bên cạnh, thì ánh trăng làm sao thánh khiết xinh đẹp bằng.
Hôm nay đã lên ngôi hoàng đế, Hoàng Phủ Dật nắm tay Tĩnh Huyền đi tới bên cửa sổ.
“Huyền đệ, đệ xem, bóng trăng in trên nước, có động lòng người không?”
Tĩnh Huyền ôn nhu cười: “Đẹp không sao tả xiết.”
“Thừa dịp lương thần cảnh đẹp, trẫm có lễ vật muốn tặng đệ.”
Hoàng Phủ Dật cầm lấy bàn tay trắng nõn của hắn, nhẹ nhàng đặt bên mép, rồi dịu dàng hôn lên đó.
Mặt Tĩnh Huyền có chút ửng đỏ, hắn thấp giọng nói: “Là cái gì?”
Hắn vốn không màng đến vật ngoài thân, nên thường không có yêu cầu đòi hỏi cái gì.
Hắn vẫn nghĩ, hai người kiếp trước kiếp này tình duyên nồng thắm, lại được ở bên nhau, đó mới là phúc báo lớn nhất đời hắn.
Hoàng Phủ Dật đương nhiên biết tiểu nhân nhi mà mình yêu mến không để tâm tới thế gian tục vật, nhưng lễ vật này là thứ mà y chân thành muốn hắn nhận.
Hoàng Phủ Dật chỉ tay vào hộp gỗ trên bàn, ôn nhu nói: “Đệ xem đi.”
Tĩnh Huyền đi tới trước bàn, chậm rãi mở hộp gỗ ra.
Ngay lập tức, lưu quang bắn ra bốn phía.
Phượng quan điểm tô đầy thúy ngọc châu báu cùng bộ hà phi lộng lẫy đến chói mặt đang lẳng lặng mà nằm trong hộp gỗ, như chờ đợi người hữu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-quoc-su/449647/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.