” Ui da! Ngươi mưu sát ta hả?”
Lâm Bảo Nhi chật vật đứng lên, vẻ mặt tức giận nhìn Tư Đồ Lăng An” Ngươi tiểu tử thối, tuyệt đối là cố ý.”
Tư Đồ Lăng An bày ra bộ dáng không liên quan tới mình, nhàn nhã dựa vào cây đại thụ bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười giống y như hồ ly “Là ngươi muốn ta thả ngươi xuống, tuy rằng ở đây hoang tàn vắng vẻ nhưng ta cũng không muốn bị người hiểu lầm là sắc lang. Phải biết rằng bị người khác hiểu lầm là chuyện rất không tốt.”
“Ngươi.. giả bộ hay lắm” Lâm Bảo Nhi cắn răng, cố sức nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn “Tư Đồ Lăng An, ta nhớ kỹ ngươi, thù này không báo thì ta sẽ không là Lâm Bảo Nhi!”
Nói xong Lâm Bảo Nhi còn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Tư Đồ Lăng An.
“Hóa ra ngươi gọi Bảo Nhi” Tư Đồ Lăng An vẻ mặt vô hại tiến về phía Lâm Bảo Nhi “Tên rất hay, Bảo Nhi, Bảo Nhi! Bảo Nhi, Bảo Nhi!”
“Uy, ngươi có thể để cho ta yên không?”
“Hảo hảo hảo!” Tư Đồ Lăng An liên tiếp nói ba tiếng hảo, “Chúng ta tiếp tục đi thôi!”
Lâm Bảo Nhi không để ý tới hắn, thẳng tiến bước về phía trước, mặc dù có ánh trăng màu bạc thản nhiên từ bầu trời chiếu sáng thế nhưng cây cối trong rừng cành lá tươi tốt chặn gần hết ánh trăng, vì vậy mà tầm nhìn của Lâm Bảo Nhi vô cùng hạn hẹp.
Nàng cứ như vậy bước thấp bước cao có chút lảo đảo chậm rãi đi về phía trước, không cẩn thận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-tieu-thai-giam/1823311/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.