Vẻ mặt của Lục Thiên Diệc trở nên âm trầm, hắn nhạt nhẽo vô vị ăn điểm tâm mà Lâm Bảo Nhi làm.
Tất cả thị vệ bên cạnh đều cúi đầu đồng dạng làm như kiểu đáng chết vạn phần.
Trong nhà ăn không khí vô cùng trầm lặng.
Đây là ngày mà Lâm Bảo Nhi cảm thấy áp lực nhất kể từ khi xuyên qua tới nay.
Lục Thiên Tuyết mất tích, tất cả mọi người trong Hoài Tiếu tiểu trúc tựa hồ đều trở thành tội nhân vậy.
Lâm Bảo Nhi đứng ở phía sau Lục Thiên Diệc nhàm chán vặn vẹo bàn tay, thật sự là lãng phí trù nghệ của mình, tâm tư của tên Lục Thiên Diệc này căn bản là không có ở nơi này.
Không khí yên lặng dường như vô tận, mãi cho đến khi Tư Đồ Lăng An vẻ mặt tươi cười đi vào.
“Thiếu gia!” Tư Đồ Lăng An hướng về phía Lục Thiên Diệc làm lễ, “Thời điểm không sai biệt lắm, người có muốn quay về kinh trước hay không?”
Lục Thiên Diệc buông đôi đũa trong tay xuống, trong ánh mắt hiện lên một đạo tinh quang, “Quay về kinh! Lập tức lên đường!”
Không phải nói là ngày mai sao? Sao lại bỗng nhiên khởi hành sớm hơn?
Lâm Bảo Nhi liếc trộm Tư Đồ Lăng An một cái, vừa nãy nàng nhìn thấy hắn cùng Lục Thiên Diệc cứ “Mắt đi mày lại”, hai người đó nhất định có cái gì bí mật không thể cho ai biết.
Lâm Bảo Nhi âm thầm lắc lắc đầu, ai quản hắn nhiều như vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Dưới sự hộ tống của thị vệ đoàn người chậm rãi rời khỏi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-tieu-thai-giam/1823326/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.