Lại nói, Lâm Bảo Nhi dường như nghiêm túc đi theo phía sau Độc Cô Hiểu dịch dung, cùng con thần điểu xuyên không Khoái Phi, hai người một chim cùng nhau đi gió êm sóng lặng tới chỗ ở của Độc Cô Hiểu — U Lan sơn trang.
Cảnh vật trong sơn trang tuyệt đẹp, chim hót hoa nở, địa linh nhân kiệt, tao nhã. . . . . .
Ngay thời điểm Lâm Bảo Nhi đang say sưa ngắm nhìn, bỗng nhiên phía dưới chân bất chợt trơn trượt, cả người bắt đầu sa xuống cấp tốc, cũng may là Độc Cô Hiểu đứng bên cạnh dùng tốc độ thiểm điện lôi minh* giữ tay nàng lại, Lâm Bảo Nhi hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
*Thiểm điện lôi minh: chỉ tốc độ cực nhanh như sét đánh, điện giật.
Độc Cô Hiểu đứng ở bên cạnh, thản nhiên nói, “Đã quên nói cho ngươi, trong sơn trang có rất nhiều cơ quan ngầm, cho nên mấy ngày tới ngươi ra vào phải cẩn thận một chút.”
“Cơ quan?” Lâm Bảo Nhi mặt không biểu cảm gật gật đầu. Đây là chiến trường mà mình sắp sửa chiến đấu sao? Đây thật sự là một khởi đầu không tốt.
“Chủ tử!”
Một thanh âm ốm yếu ở cách hai người không xa vang lên.
Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy một lục y nam tử, hắn đội mũ thư sinh, cầm trong tay chiếc quạt gấp màu trắng. Sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu, mang theo một chút phong thái của người trí thức, đồng thời thần sắc có vẻ bị bệnh.
“Huyền Song, ” Độc Cô Hiểu nhìn thấy hắn hơi hơi nhíu mi, “Ngươi sao lại đi ra đây? Thương thế trên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-sac-tieu-thai-giam/1823379/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.