Sức lực của Triệu Đình Khiêm lúc này đã trở nên yếu hơn so với lúc trước rất nhiều. Tiêu Bách Thần như đánh như không, chỉ sử dụng các chiêu nhằm điểm chết của hắn mà tấn công. Xét về mặt ra tay thì thủ đoạn của Triệu Đình Khiêm có phần mềm kém hơn rất nhiều.
Mặc cho Triệu Đình Khiêm vẫn mở mồm lải nhải, Tiêu Bách Thân vung tay, búng một cái thật nhẹ, sau đó bật tung người về phía Triệu Đình Khiên, dùng hai chân kẹp chặt cổ hắn.
Aaaa...
Triệu Đình Khiêm bị anh vật ngã, đau đớn nằm quằn quại trên đất. Khuôn mặt ngăm đen của hắn chằng chịt những vết thương lớn nhỏ. Tiêu Bách Thần dùng tay nắm tóc hắn, kéo giật về phía mình, nở nụ cười ngạo nghễ:
"Mày thật sai lầm khi năm lần bảy lượt muốn đấu với tao! Triệu Đình Khiêm, ngày tàn của mày đã đến!"
Dứt lời, Tiêu Bách Thần gật đầu ra hiệu cho A Hào. Nhận được mệnh lệnh, A Hào lập tức lao đến, rút súng nhằm hướng Triệu Đình Khiêm mà bóp cò.
Trước khi anh nổ súng, Triệu Đình Khiêm đê tiện rút từ trong ngực một con chip nhỏ.
"Tiêu Bách Thần, dù tao có chết cũng phải lôi chúng mày đi theo!"
Đoàng!
Tiếng súng giòn giã nổ lên, một đường đạn lạnh lùng xuyên thẳng qua đầu Triệu Đình Khiêm. Hai mắt hắn trợn ngược, chết không kịp ngáp. Bàn tay hắn vẫn còn nắm chặt con chip điện tử nhỏ nằng đầu móng tay.
Tiêu Bách Thần cúi xuống, lấy con chip từ tay Triệu Đình Khiêm. Lập tức, hai mắt anh trở nên hoảng hốt, hét lớn:
"A Hào, mau chạy ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-the-thieu-gia-rua-han/2004716/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.