Dương Ân đứng dậy, cả người bốc lên ngọn lửa màu tím pha xanh, hắn thu gom hắc kim thạch rồi nói với Thanh Tĩnh: “Thanh Tĩnh tiểu sư muội, chúng ta rời khỏi đây thôi”.
“Ngươi thế này không sao chứ?”, Thanh Tĩnh lo lắng hỏi.
“Không sao, chỉ có chút không thoải mái khi sử dụng hỏa lực, ta sẽ khỏe nhanh thôi!”, Dương Ân trả lời, dừng một chút rồi hỏi: “Cô biết kẻ bắt mình sao?”
Thanh Tĩnh nghĩ một chút rồi trả lời: “Nếu như ta đoán không nhầm, hắn là Hái hoa tặc Tương Bình.
Trước khi ra ngoài, sư tỷ của ta đã nói với ta rất nhiều.
Thật ra Tương Bình thích nhất là phụ nữ, không ngờ ngay cả một ni cô như ta, hắn cũng không tha!”
Dương Ân đáp: “Cô là một ni cô xinh đẹp như vậy, dù là thần tiên cũng động lòng phàm, huống chi là hắn!”
“Dương...!Dương sư huynh ngươi nói lung tung cái gì thế?”, Thanh Tĩnh giận dữ nói.
Dương Ân mới nghĩ tới thân phận là người xuất gia của Thanh Tĩnh, không nên đùa giỡn, vội vàng nghiêm mặt nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài, nếu gặp lại Tương Bình, ta chắc chắn sẽ không tha cho hắn”.
“Ta nghe nói hắn không xấu lắm nhưng là loại người dâm đãng!”
“Hắn mà không xấu sao? Suýt chút nữa đã làm nhục cô rồi.
Người như vậy không đáng để đồng cảm!”
“Nhưng hắn rất lợi hại, xếp hạng năm mươi trong bảng Thiên Vương đó!”
“Còn không phải bị ta đuổi như chó chết chủ sao?”
...!
Dương Ân đưa Thanh Tĩnh rời khỏi nơi đầy khí độc này, lên đường đi tìm người của phái Hằng Sơn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-the-vo-than/842263/chuong-970.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.