Hàng ngàn linh dược, nhưng ở trong kho này, trông có vẻ lại không nhiều cho lắm.
Dương Ân bước tới đây, chậm rãi lựa chọn linh dược mà mình muốn.
Tiểu Hắc cũng không biết từ đâu chạy đến, trong miệng ngậm một cây linh dược bắt đầu gặm ăn: “Đồ tốt ở đây ít thật đó!”
“Đều bị người của Dược Vương các càn quét sạch rồi, đương nhiên không còn hàng tốt nữa rồi!”, Dương Ân khẽ thở dài nói.
“Tuy nói như vậy, nhưng đám người ở đây đều là kiểu có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, bọn họ đã bỏ sót một gốc thiên dược rồi!”, Tiểu Hắc nói xong liền nhảy về một phía, đi tới trước một chiếc hộp bằng ngọc trong suốt, mở hộp ngọc này ra.
Trên hộp ngọc này viết “linh dược Hồn Hoa cao cấp”, có tác dụng hoàn hồn và sinh hồn.
Dương Ân bước tới, nhìn đóa Hồn Hoa kia, cảm nhận được trong bông hoa này quả thực có một luồng linh khí bức người, nhưng cũng không thể nhìn ra được nó là một gốc thiên dược.
Hắn hỏi: “Tiểu Hắc đây thực sự là thiên dược sao?”
Nếu là thiên dược, mỗi một cây đều là vô giá, mà dược tính của nó lại vô cùng kinh người, cho dù có bị hái xuống thì vẫn rực rỡ động lòng người, gốc linh hoa trước mặt thoạt nhìn có chút linh tính, nhưng mùi dược mà nó tỏa ra thì lại không quá nồng đậm, hơn nữa nhìn hình dáng của nó thì cũng không phải đã có niên đại từ rất lâu.
“Nhìn cho rõ, mấy chấm nhỏ trên thân hoa này là gì”, Tiểu Hắc chỉ vào cánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-the-vo-than/842678/chuong-655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.