Dương Ân và Lý Đại Chủy chạy trốn thục mạng, giờ họ còn không kịp cả thở.
Dương Ân lợi dụng tấn Long Quy trấn thủy để hút lấy sức nước, khiến tốc độ nhanh hơn rất nhiều, không kém Lý Đại Chủy là bao.
Cũng nhờ có chạy như bay mà hai chân hắn linh hoạt cực kỳ, có thể chạy nhanh như báo khi bị tác động.
Tiểu Hắc trên vai hắn thì đứng sừng sững như núi, dù Dương Ân có chạy thế nào thì nó cũng có thể đứng ổn định được.
Lý Đại Chủy thì là người vừa mới đột phá cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, nhưng lại bị trọng thương, phải tốn bao nhiêu công sức mới thoát ra khỏi vòng vây của địch được.
Rất nhiều tướng Man di đã đuổi theo và cũng dốc hết toàn lực, không cho họ cơ hội chạy thoát.
Cũng may đây là núi Lang Yên, có không ít dã thú, linh yêu.
Khi bọn họ chạy vào trong này cũng đã khiến linh yêu cùng dã thú cảm nhận được, nhảy ra để công kích bọn họ.
Nhóm Dương Ân vốn dĩ phải chịu công kích, nhưng mỗi lần đám linh yêu và dã thú kia xông ra thì Tiểu Hắc trên vai Dương Ân lại sủa lên, tỏa ra một luồng yêu khí khác lạ khiến đám dã thú và linh yêu kia sợ hãi, không công kích họ nữa, khiến bọn họ được tranh thủ thêm thời gian.
Còn đám Man di kia thì không được may mắn như vậy, đám dã thú và linh yêu kia chỉ dám tìm bọn chúng để xả cơn tức.
Vì thế mà Dương Ân và Lý Đại Chủy có cơ hội nghỉ ngơi một chút, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tuyet-the-vo-than/843233/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.