Ngày mùa hè, gió đêm mát mẻ, mặt nước tĩnh lặng nổi lên những bọt bong bóng nho nhỏ.
Tả Húc đi đến chỗ sông đào bảo vệ thành*, trong lòng tự nhủ rằng đã đến lúc phải nói với Lương Ưu Tuyền rằng cô không còn là thiếu nữa nữ nữa rồi…
(* là con mương sâu, rộng, khô hoặc chứa đầy nước, bao quanh một lâu đài, pháo đài, thị trấn, khu dân cư… với mục đích ban đầu làm công sự chiến đấu hoặc đi lại, vận chuyển, làm chướng ngại vật nhằm chống lại các cuộc tấn công từ bên ngoài.)
Tả Húc lập tức vì chính mình thiết kế hai kiểu chết:
Một là bị Lương Ưu Tuyền đá xuống sông; một loại khác là bị Lương Ưu Tuyền đánh đập sau đó đạp xuống sông.
Thấy Tả Húc dừng chân, Lương Ưu Tuyền liền ngồi xuống, nghỉ ngơi trên chiếc ghế dài cạnh bờ sông.
Cô phát hiện Tả Húc cũng không có ý định sẽ ngồi xuống, bởi thế hai tay cô dang rộng ra trên thành ghế, hai chân bắt chéo, chiếm lấy hơn nửa chiếc ghế dài.
“Trước tiên nói xem, anh thích tôi ở điểm nào?” Lương Ưu Tuyền xoa xoa mắt. Tuy rằng giờ phút này đang rất mệt nhưng làm sao có ai có thể bỏ qua cơ hội được người khác phái khen ngợi chứ? Suốt hai mươi năm sống trên đời, câu khen mà cô được nghe nhiều nhất chính là: quyền cước công phu của em quả nhiên lợi hại, động tác rất nhanh nhẹn linh hoạt. Con gái không thích được khen là thân thể khỏe mạnh đâu nghe chưa?!
Tả Húc tựa vào bức tường đá bên cạnh, châm một điếu thuốc, thờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ty-cho-em-duong-song/233095/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.