“Cô mệt à?”
“Không sao…”
Lương Ưu Tuyền đưa tay lên dụi dụi mắt, trời ngoài kia vừa tờ mờ sáng, Tả Húc thì liên tục vừa tập diễn vừa đi tắm cho tỉnh táo, còn cô từ đầu đến cuối vẫn không dám chợp mắt.
“Có phải tôi diễn tệ thế không? Chẳng lẽ cô chẳng cảm thấy gì à?”Tả Húc cũng đã thấm mệt. Hắn đã dùng hết sức lực và vốn kinh nghiệm của mình rồi mà Lương Ưu Tuyền vẫn chưa hề nói ra những yêu cầu “không an phận” với hắn. (xin đừng nghi ngờ năng lực của cảnh sát chứ anh.)
“Này, tôi đang nói chuyện với cô.”
“Ê…”
“…”
Tả Húc tháo băng bịt mắt xuống, đập vào mắt là bộ mặt buồn ngủ của Lương Ưu Tuyền. Bởi thế hắn cũng nghiêng đầu nằm xuống, chiếm một phần gối. Ngay lập tức, Lương Ưu Tuyền cuộn người lại cong như con tôm. Theo như thống kê thì tư thế ngủ này chứng tỏ người ngủ thiếu đi cảm giác an toàn cũng như sự tự tin.
Tả Húc nghịch ngợm thổi thổi tai Lương Ưu Tuyền khiến cô nghiêng qua dịch gần sát vào người hắn (mel: gần sát thôi á*chớp mắt*). Ánh rạng đông chiếu đến chiếc đùi thon dài của cô, khiến nơi đó toát lên vẻ quyến rũ kinh người. Tả Húc không thể không than thấu trời xanh, không còn cách nào khác đành ôm lấy cái gối đi ra phòng khách.
Không sao, thất bại là mẹ thành công.
Lương Ưu Tuyền! Anh đây cũng không tin là cô hoàn toàn không có cảm giác, ngày mai đấu lại!
Giữa trưa đã đến, Tả Húc vẫn đang ngủ say không biết trời đất gì hết, còn Lương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ty-cho-em-duong-song/233102/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.