Ba nam một nữ ngồi trước bàn ăn ăn bữa tối. Món chính hôm nay là cơm xào rau.
Thật ra nếu nói cho đúng thì không phải ba nam một nữ đâu, mà phải là một nam một nữ hai nam chẳng ra nam nữ chẳng ra nữ đang ngồi ăn.
“Lương tiểu thư, ngày mai em rảnh chứ?” Ngô Thiên Khải thẳng thắn hỏi.
“Không rảnh.”
“Còn ngày kia?”
“Không rảnh.”
“Còn ngày kìa?”
“Anh làm sao thế? Bộ cần gì sao?” Lương Ưu Tuyền buông đũa xuống.
“Không có gì, chỉ là muốn theo đuổi em.” Ngô Thiên Khải thong thả cười. Sinh sống ở nước ngoài lâu như vậy, mặt hắn cũng trở nên siêu dày.
“…”
Đinh Đới Vĩ phun ra một thìa cơm.
Tả Húc thông minh giả điếc giả mù.
Lương Ưu Tuyền mặt cứng đờ nhìn Ngô Thiên Khải.
Không khí đông cứng.
Lương Ưu Tuyền ho khan một tiếng, sau đó lại bê bát cơm lên “Nếu anh có thể thuyết phục ba anh hợp tác với Tả Húc thì tôi sẽ suy nghĩ đề nghị này xem sao.” Nói xong câu đó chính cô cũng sửng sốt. Cái chuyện quái quỷ này thì liên quan gì tới mình mà mình phải lo chứ?
Đinh Đới Vĩ lợi dụng góc khuất của cái bàn đá chân Tả Húc một cái, nhướn mày cười gian xảo. Được đấy Tả Húc, mị lực của cậu không vừa đâu đấy… Ách, cũng không đúng! Như thế chẳng phải điều kiện ngược lại là Lương Ưu Tuyền sẽ đi làm bạn gái người khác sao?
Ngô Thiên Khải cũng nhìn về phía Tả Húc, nói “Ai da, nữ vệ sĩ của cậu đúng là quá trung thành với tận tâm rồi đấy nhé.”
“…” Tả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ty-cho-em-duong-song/233105/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.