Chiều tối buông xuống, điện chính trong hành cung đèn đuốc đã châm hết, sáng rực như ban ngày.
Trong điện tiệc tùng linh đình, tiếng cười nói không dứt, tiếng ca tiếng nhạc vang lên từng hồi.
Các cô nương múa mặc áo múa, dáng múa yểu điệu, nhẹ nhàng uyển chuyển, hút hồn mọi người nhìn không chớp mắt.
Tuy nhiên, Phương Đào lại chẳng màng thưởng thức những điệu múa tuyệt đẹp, mà một tay chống đầu, mở to mắt nhìn chằm chằm người thổi sáo ở góc phòng.
Tiếng sáo ấy du dương và êm tai, tựa như âm thanh của đất trời, rất dễ nghe, hệt như tiếng sáo Nhị Lang vẫn thường thổi lúc nhàn rỗi ở Ngọc Hoàng Quan trước kia.
Nghe tiếng sáo, Phương Đào nhếch môi cười, bất giác nhún nhảy cái đầu theo điệu nhạc.
Bên cạnh, ánh nhìn sắc như d.a.o lập tức lạnh lùng chiếu tới.
Khỏi cần nói, chắc chắn là Cẩu Ngụy Vương kia lại lén cảnh cáo nàng phải chú ý tư thái.
Phương Đào cứng người, ủ rũ cúi đầu.
Rượu trên bàn tiệc không tệ, ngọt lịm như nước cốt quả, Phương Đào muốn bưng thêm một chén nữa uống cạn, nhưng không hiểu sao, ngón tay lại có chút không nghe lời.
Nàng khẽ híp mắt, khó chịu lầm bầm vài câu.
Ngay sau đó, rầm một tiếng động trầm.
Đầu đụng xuống mặt bàn, nàng bất động nằm gục trên đó.
Trong cơn mơ màng, nàng dường như nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, bực bội của Cẩu Ngụy Vương.
“Tửu lượng kém cỏi như vậy, sau này không được uống rượu nữa!”
Phương Đào hận hắn thấu xương, nhắm nghiền mắt, quyết tâm không thèm để ý đến hắn.
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/2968915/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.