Lưỡi d.a.o găm sắc bén bằng sắt đen ánh lên hàn quang lạnh lẽo. Ánh mắt săm soi lạnh lùng của đế vương tựa như lưỡi d.a.o sắc bén, đủ khiến người ta lạnh sống lưng, sởn gai ốc.
Trong sân lúc này im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Phương Đào c.ắ.n chặt môi, lặng lẽ siết c.h.ặ.t t.a.y để lấy can đảm.
Cẩu Hoàng đế đến vì nàng, muốn nàng g.i.ế.c biểu ca, rõ ràng là để trừng phạt nàng.
Người tự trốn trước đây là nàng, người đốt Vương phủ của hắn cũng là nàng. Hôm nay hoàng đế muốn g.i.ế.c người, vậy hãy g.i.ế.c nàng. Mạng nàng không đáng giá gì, nhưng biểu ca tuyệt đối không thể vì nàng mà gặp bất trắc.
Mắt Phương Đào hoe đỏ, quay đầu nhìn Võ Ngụy, nhẹ giọng nói: “Biểu ca, là lỗi của ta, ta đã liên lụy huynh, xin lỗi.”
Võ Ngụy nhìn biểu muội, rồi nhìn nam nhân có ánh mắt tàn nhẫn, hung dữ kia, cuối cùng cũng đoán ra được thân phận.
Người trước mắt chắc chắn là Vương gia mà biểu muội từng nhắc đến.
Chỉ là hắn không ngờ vị Vương gia này, không biết có phải bị bệnh hay không, mà lại thật sự ngàn dặm xa xôi đến bắt biểu muội về.
Trước đây hắn hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, giờ nhìn thấy binh khí lạnh lẽo kinh người, hắn chỉ cảm thấy bắp chân đập thình thịch muốn chuột rút. Đừng nói chạy trốn, nếu không phải Phương Đào kịp thời đỡ, hắn đã mềm nhũn chân tay quỳ xuống đất rồi.
Võ Ngụy hối hận không ngừng, thầm kêu khổ trong lòng. Nhưng xung quanh đâu đâu cũng là binh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ty-nu-bo-tron-nguyet-minh-chau/2968925/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.